(*Ý chỉ hi sinh người khác để trục lợi cho bản thân.)
Hai người kia đồng thời sửng sốt.
Vừa nãy không phải nói với mẹ của đứa bé là tạm thời không có cách, phải tiếp tục quan sát sao?
Sao vừa về tới khách sạn lại nói căn bệnh đốm lạ có thể giải rồi?
Chẳng vẽ vừa rồi Giang Nghĩa đã lừa mẹ của đứa bé?
Đúng là thế.
Giang Nghĩa trả lời: “Vừa rồi đúng là tôi đã nói dối, căn bệnh đốm lạ thật sự có thể chữa, nếu vừa rồi tôi ra tay là có thể chữa được căn bệnh cho cô bé đó ngay tại chỗ.
Nhưng Giang Nghĩa không làm vậy.
Song Ngư và Tưởng Y Vân không hiểu, theo tính cách của Giang Nghĩa, anh không phải là người thấy chết không cứu.
Giang Nghĩa giải thích nói: “Nếu vừa rồi tôi cứu cô bé, chắc chắn chuyện này sẽ truyền đi, tới lúc đó sẽ phải đối mặt với âm mưu toan tính của trưởng tộc.
“Cho nên tôi định án binh bất động, muốn nghĩ đối sách hoàn hảo trước, vạch trần bộ mặt thật của trưởng tộc!”
“Thời gian là vào trưa mai, địa điểm chọn ở nơi hỏa táng.”
Trưa mai sẽ có một người vô tội bị lửa thánh thiêu chết, dưới tình huống Giang Nghĩa biết rõ chân tướng, tất nhiên anh sẽ không để chuyện này xảy ra.
Người bị thiêu ngày mai kia sẽ được cứu.
Đồng thời, cũng phải vạch trần bộ mặt thật của trưởng tộc.
Thắng bại ở ngay hành động này.
Cùng lúc đó, trong phòng trưởng tộc của bộ tộc, có mấy người đàn ông đeo trang sức vàng bạc nâng ly rượu vang, uống say bét nhè.
Họ chính là người hợp tác với trưởng tộc vạch ra những âm mưu này.
Trưởng tộc nói với một người đàn ông có râu quai nón: “Ông chủ Tiêu này, độc của ông thật là có hiệu quả, căn bệnh đốm lạ lan ra, khiến người ta hoang mang, hiện tại mỗi tháng đều có rất nhiều người bị đưa đến chỗ hỏa táng. Hai tháng nay, lượng khách du lịch tăng lên đáng kể, thu nhập của bộ tộc cũng tăng gấp mấy lần. Ông chủ Tiêu, nào, tôi kính ông một ly
Tiêu Uân nâng ly rượu lên, chạm ly với trưởng tộc.
Sau khi uống xong, Tiêu Uân nói: “Chúng ta có thể kiếm tiền thuận lợi như vậy, đều là nhờ có sự giúp đỡ của trưởng tộc đấy. Nếu không phải ông có uy vọng cao trong bộ tộc, để mọi người tin ‘giấc mơ của ông, tin họ chọc giận Thiên Thần thì kế hoạch của chúng ta sẽ không thể diễn ra suôn sẻ như vậy”
“Bây giờ, những kẻ ngu ngốc trong bộ lạc đều nghĩ rằng họ thực sự đã đắc tội với Thiên Thần nên mới dẫn đến dịch bệnh đốm lạ này lây lan, ai cũng tranh giành nhau đi chết. Ha ha, họ không biết rằng họ đang dùng tính mạng của mình để kiếm tiền cho chúng ta!”
Đám người này ăn màn bánh bao tẩm máu người mà còn đắc ý tới vậy.
Cười một lúc, Tiêu Uân nói tiếp: “Thực ra tôi đã nhắc tới kế hoạch này với trưởng tộc đời trước rồi, chỉ là lão già cố chấp kia không chịu, nói cái gì mà thiên đạo luân hồi, khuyên người hướng thiện.
“Ha ha, cái tên ngu không thèm tiền đó, thật là chết cũng chẳng tiếc.
“May mà cái lão già đó chết rồi, nếu không, không biết sẽ tăng thêm bao nhiêu phiền phức cho chúng ta nữa?!”
Trưởng tộc đời trước là một người hiền từ, lương thiện có tiếng.
Cũng vì có trưởng tộc đời trước nên mới số người bị lửa thánh thiêu chết mỗi năm mới giảm xuống. Tiếc là sau khi ông ta chết, trưởng tộc mới nắm quyền, tất cả đều thay đổi.
Lửa thánh thiêu đốt không còn là một chuyện thần thánh nữa, mà đã trở thành một thủ đoạn để họ nhân cơ hội kiếm tiền.
Nếu thật sự có Thiên Thần, chắc là họ sẽ cảm thấy phẫn nộ với hành vi của Tiêu Uân và trưởng tộc đúng không?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất