Hình ảnh Nam Lãnh ôm eo che chở cho vợ khi xuất hiện ở sân bay đã trở thành tiêu điểm của cộng đồng mạng trong những ngày gần đây. Có thể nói đây là tin tức nóng như nhiệt độ của núi lửa đang phun trào. Không ai tin được nữ diễn viên mới nổi Hàm Hi Họa rồi mất bóng một thời gian lại có quan hệ thân mật với Nam tổng đại danh lừng lẫy thành phố H. 

Cho đến khi đoạn clip quay được Nam Lãnh chấp nhận đứng trước ống kính nói rành rọt từng chữ, trong lúc đó bàn tay người đàn ông vẫn không rời khỏi eo người phụ nữ bên cạnh. “Cuối cùng cũng có dịp nói với mọi người.. Anh nghiêng đầu mỉm cười với cô gái trong lòng lại ngẩng mặt lên ngay lập tức nhìn thẳng vào ống kính. “Đây là vợ của tôi - Hàm Hi Họa.” Nói rồi anh ra hiệu với vệ sĩ dọn đám phóng viên này dạt ra. 

Anh ôm Hàm Hi Họa thản nhiên băng qua dòng người đông đúc cho đến khi cả hai lên xe. Tài xế đã ở đó chờ sẵn. 

Xe lăn bánh, Hàm Hi Họa dựa đầu vào vai chồng, nhớ đến chuyện khi nãy người đàn ông này đường hoàng mà giới thiệu cô trước truyền thông, cô nghĩ cả weibo sắp sập với tin này rồi. 

“Sao vậy? Không muốn anh công khai sao?” Nam Lãnh cau mày nhìn chằm chằm cô nhóc, chuyện đã đến mức này, cả hai cũng đã trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm mới được sống bình yên như hiện tại, cô còn chưa muốn công khai cho mọi người biết? 

Hàm Hi Họa lắc đầu, cô thừa hiểu tên đàn ông này đang suy nghĩ linh tinh, tay khẽ nhéo khuôn mặt anh, cười nói: “Công khai được rồi, em là đang nghĩ weibo có gắng gượng nổi với chuyện hai chúng ta là vợ chồng không. 

Người đàn ông giãn lông mày, anh hừ một tiếng: “Nó nên sập là tốt nhất.” 

Đúng là đủ tàn nhân. Chỉ có thể là chồng của Hàm Hi Họa cô thôi. 

Đám Nguyễn Trân Châu ở trong nhóm chat bọn họ đang gào thét liên tục, cô nghĩ nếu hiện tại cô nàng đang ở trước mặt mình chắc chắn lỗ tai của Hàm Hi Họa sẽ không chịu nỗi. 

Đỗ Thắm cũng oanh tạc theo Nguyễn Trân Châu, không ngừng réo gọi cô khai rõ mọi chuyện. 

Hàm Hi Họa đọc từng tin nhắn của bọn họ chỉ có thể bật cười, Nam Lãnh ôm cô nên cũng thấy rõ. Anh cong môi: “Anh nên mời bạn em một bữa cơm. 

Hàm Hi Họa dời tầm mắt từ điện thoại đến khuôn mặt chồng, nụ cười vẫn treo trên môi, cô hôn cằm anh một cái gật đầu: “Vâng” Không biết hai cô nhóc kia gặp được Nam Lãnh có sợ sệt đến không nói nỗi lời nào không nữa. 

Cô dặn chồng: “Anh đừng có dọa bọn họ” 

Người nào đó không vui nhướng mày, bàn tay khẽ nắn cái má đã bầu bĩnh hơn của vợ yêu. “Với khuôn mặt này của anh chỉ khiến bọn họ say mê thôi, làm gì sợ cho được. 

Quả nhiên, trình tự sướng đã ngày càng gia tăng rồi. Cô không thèm nói chuyện với cái người mặt dày sắp làm cha này nữa. 

Sau khi trở về biệt thự Hàm Hi Họa mới trả lời Trân Châu với Đỗ Thắm. "Các cậu chọn ngày đi, Nam Lãnh mời hai cậu ăn cơm. Nhưng sau khi cô nhắn gửi tin này vào nhóm thì hai cô nàng kia như thể đăng xuất khỏi Trái Đất, không ai xuất hiện đáp lại Hàm Hi Họa trong khi bọn họ đều đã đọc được. 

Cái gì vậy chứ? Không phải trước đó gào thét lắm sao, lý nào lại sợ thật. Hàm Hi Họa buồn cười gửi thêm một tin: “Yên tâm, Nam Lãnh rất hòa nhã. Cô đánh hai chữ ấy cũng thấy cấn cấn, ông chồng nhà cô làm sao gắn với hai chữ “hòa nhã được chứ. 

Vẫn không có phản hồi, cô tức đến bật cười ra chiêu cuối cùng. “Hai cậu không muốn vậy thôi để tớ nói lại với anh ấy. 

Như cô dự đoán, bằng một tốc độ thần kỳ Nguyễn Trân Châu nhắn tới. “Nào có, nào có không muốn. Cậu đừng đoán bậy có được không, bọn tớ đang bàn xem nên ăn gì, chọn quán nào.” 

Cũng biết cách bịa lý do đấy. 

Và chuyện được quyết định như vậy. 

Nam Lãnh rất ra dáng một người đàn ông, cũng cố gắng nói chuyện “hòa nhã” với hai cô bạn của vợ. “Tốt nghiệp rồi nếu có gì khó khăn cứ liên hệ tôi.” Trước khi kết thức bữa cơm ra mắt, Nam Lãnh đã thả ra một món quà hoành tráng cho hai cô nàng. Nhìn vẻ mặt ngu ngơ, ngốc đần của bọn họ Hàm Hi Họa cười thành tiếng, cô xoa xoa bụng nói với cả hai. “Thỉnh thoảng rảnh đến chơi với tớ nhé. 

Nguyễn Trân Chân hoàn hồn sau cơn vui sướng trước, cô nàng gật gù đầu cười tươi. “Nhất định.” 

Sau khi chia tay Trân Châu với Đỗ Thắm, Nam Lãnh lái xe đưa vợ về. 

“Anh... còn sớm quá, mình đi dạo nhé” Tâm trạng Hàm Hi Họa khá tốt lại chưa muốn về biệt thự sớm như vậy. 

“Em muốn đi đâu?” 

Hàm Hi Họa suy tư vài giây, cô đáp: “Đến Bar ạ. 

“Em đang mang thai mà, đến mấy nơi đó không tốt. Người đàn ông đang lái xe nghe cô nói liền nhíu mày phản đối, cô nhóc này còn muốn đến bar quẩy đấy. 

Hàm Hi Họa cười cười lấy lòng ngài Nam đây, mỗi khi cô đã làm nũng thì anh không cách nào từ chối nỗi và thế là người nào đó bất lực thở dài rồi quay đầu xe ở ngã rẽ phía 

trước. 

“Cấm em uống rượu” Trước khi bước vào quán bar đang sập xình âm nhạc anh không quên cảnh cáo cô lần nữa. 

Hàm Hi Hoa ôm eo người đàn ông, cô cười tít mắt gật gù đầu. “Em chỉ uống Cocktail thôi.” 

Hàm Hi Họa thề là cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Đàm Tu Hiên trong tình huống này. Anh ta cùng bạn bè trò chuyện tại bàn chữ U gần hai vợ chồng. 

Lúc Nam Lãnh ôm cô lại gần hoàn toàn không thấy Đàm Tu Hiên, nếu thấy cô đã kéo Nam Lãnh ngồi cách xa một chút hoặc lên tầng trên, nhưng số trời đã định, có vẻ như anh ta đi vệ sinh hay có việc gì đó nên vắng mặt lúc ấy. 

Đến khi hai vợ chồng đã yên vị, nước cũng được mang lên mới vô tình mà chạm phải khuôn mặt hơi đỏ của anh ta, trông qua sắc mặt anh ta khá xấu, cau có hay bực bội gì đó. Bên eo truyền đến một lực không mạnh, Hàm Hi Hoa gật đầu với Đàm Tu Hiền rồi nghiêng đầu lườm ông chồng bên cạnh. “Anh làm gì?” 

Người nào đó chỉ cười cười nguy hiểm rồi siết mạnh cô vào ngực, anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái: “Đi đâu cũng gặp hắn ta. Đúng là âm hồn không tan. 

Hàm Hi Họa khẽ cười, cô nói: “Cùng một thành phố không tránh được, hơn nữa anh ta cũng chẳng có quan hệ gì với chúng ta. Gặp hay không cũng vậy. Lời này là cô thật lòng không phải chỉ để dỗ chồng, từ rất lâu trước đây trong trí óc của cô đã không bóng hình của Đàm Tu Hiên, cô từng thích anh ta là thật nhưng cũng chỉ là “từng” và chỉ là “thích”, đó không phải là “yêu” như cô đối với Nam Lãnh. Chỉ duy nhất mình anh mới chiếm hữu được toàn bộ trái tim này và cả thân thể này. 

Đàm Tu Hiện đờ đẫn khi thấy Hàm Hi Họa, anh ta vì đã đọc được tin tức đang làm bùng nổ cả weibo gần đây liên quan đến Hàm Hi Họa và Nam Lãnh nên mới rầu rỉ, lại thêm chuyện ông già ở nhà đang cố gán ghép anh với con gái của bạn gì đó khiến anh ta phát bực rồi kéo bạn đi bar. Không ngờ sẽ gặp cô và cả người chồng danh chính ngôn thuận của cô. Mà anh ta... từ khoảnh khắc phản bội người con gái ấy đã định đánh mất cô mãi mãi. 

Anh vẫn nhớ những lời mà Nam Lãnh đã nói với anh ta vào cái ngày anh ta ở bệnh viện vì đụng phải Hàm Hi Họa khiến cô phải nhập viện. Có lẽ từ khi ấy anh ta đã chấp nhận kết cục rằng anh ta và cô không còn cơ hội bên nhau nào nữa, chỉ là đã qua một khoảng thời gian dài như vậy mà không sao quên được hình dáng cô gái ấy. Dù anh ta đâm 

đầu vào học tập, làm việc thì nụ cười khuynh thành khi xưa, nụ cười chỉ thuộc về mỗi anh ta lại bao trùm lấy toàn bộ trí óc, còn cả nụ hôn đầu của bọn họ, sự mềm mại và ngọt ngào từ bờ môi ấy luôn in sâu trong trái tim, trong từng tế bào đang hoạt động của anh ta. Nhưng tất thảy chỉ còn là hồi ức, là những kỷ niệm tuyệt đẹp mà anh ta đã ngu xuẩn đánh mất. Là anh ta đã đẩy cô ra xa. Hối hận vạn lần cũng chẳng còn quan trọng, bởi cô đã thuộc về một người đàn ông khác - mà người đàn ông đó hơn anh ta ề mọi mặt. Anh ta đã thua khi còn chưa kịp bắt đầu lại. 

Giờ phút này đây từng bước chân tiến lại gần người con gái như ánh trăng rực rỡ trong đời mình, Đàm Tu Hiền chỉ còn một sự bâng khuâng, sự hối tiếc muộn màng. Đôi mắt ấy vẫn xinh đẹp và mê người như vậy, anh ta khó khăn mở miêng: "Xin chào?” Lời chào lại tựa như lời tạm biệt cho mối tình từng là tình đầu đẹp đẽ. 

Hàm Hi Họa mỉm cười. “Vâng, anh đi chơi cùng bạn à?” 

Đàm Tu Hiên thoáng qua đám bạn đang lén lút nhìn mình, anh ừ, ánh mắt không khống chế được mà ngắm người con gái từng thuộc về mình. Rồi anh đã làm ra một chuyện mà trước khi đặt chân đứng đây chưa từng nghĩ đến. Anh liếc mắt qua người đàn ông đang ôm chặt eo vợ mình như đang đánh dấu rõ chủ quyền. 

“Có thể nói chuyện với anh một lát không?” Anh ta nói. 

Lời này quả nhiên khiến cả Hàm Hi Họa và Nam Lãnh bất ngờ, đặc biệt là người đàn ông nào đó đang ra sức ôm chặt vợ, anh nhướng mày cười nhạt: “Nói gì với cô ấy đây? Ôn chuyện cũ?” Ý mỉa mãi rõ ràng trong từng câu chữ, trong từng giọng điệu mà anh không hề có ý che giấu. 

“Lãnh.. Hàm Hi Họa sợ lại xảy ra chuyện như khi còn ở bên đảo, cô nhắc nhở anh. 

Đàm Tu Hiên siết chặt hai tay, rồi thở dài một hơi lên tiếng: “Tôi muốn tạm biệt cô ấy 

“Anh đi đâu sao?” Hàm Hi Họa hỏi. 

Đàm Tu Hiên cười một cách miễn cưỡng, anh ta lắc đầu sầu muộn nói: “Anh muốn tạm biệt người phụ nữ anh đã đánh mất. Đến lúc nên buông bỏ rồi. 

Dù rất chướng mắt nhưng Nam Lãnh vẫn phải khó chịu mà để Đàm Tu Hiên dẫn vợ yêu đi. Có thể nói Đàm Tu Hiền là người đàn ông duy nhất khiến Nam Lãnh chán ghét, là kiểu chán ghét của người từng chiếm được trái tim vợ mình, thậm chí là tình đầu của vợ. Anh ta là người đến trước, đó là điều luôn canh cánh trong lòng Nam Lãnh dù cho hiện tại toàn bộ trái tim và thể xác của cô đã thuộc về anh. Chỉ là anh không điều khiển được tâm trạng mỗi khi nhìn thấy Đàm Tu Hiên. 

Cả hai đến ban công tầng hai, khu vực này được thiết kế khá khuất tầm nhìn, đặc biệt thích hợp để nói chuyện. 

“Em... anh ta đối xử tốt với em không?” Dù đã rõ đáp án nhưng Đàm Tu Hiền vẫn muốn hỏi, anh ta muốn nghe cô nói ra, có lẽ như vậy sẽ hoàn toàn khiến anh ta chấp nhận 

buông bỏ. 

Hàm Hi Họa đón làn gió nhè nhẹ lướt qua, cô cong môi đáp: “Trên đời này sẽ không có người đàn ông nào tốt với tôi như anh ấy.” 

Một câu trả lời đánh thẳng vào sự yếu ớt trong trái tim Đàm Tu Hiên, anh ta mím môi nhìn sườn mặt dịu dàng của người con gái bên cạnh. Cô như trăng trong nước, như sao trên trời, như một biểu tượng của sự hoàn hảo, lại quá vô thực mà cũng vô hình khiến anh ta không thể chạm. 

“Họa Họa... em có từng yêu anh không?” Cuối cùng anh ta cũng có thể thốt ra được câu hỏi ấy, dù cho hoàn cảnh hiện tại đã chẳng còn quan trọng. 

Trên đời này không có nếu như nhưng có quá khứ, cô thành thật đáp: "Đã từng, anh là tình đầu của tôi, vừa đẹp, vừa trong trẻo cũng vừa cay đắng” 

Đàm Tu Hiên hít thở nặng nề, tay anh ta cố gắng nâng lên muốn chạm vào người con gái gần trong gang tấc cũng xa tận chân trời cuối cùng anh ta khựng lại bởi hành động xoa xoa bụng của Hàm Hi Họa. Trong tiếng nhạc thoang thoảng bên tai, trong cơn gió mơn man đang vuốt ve cả hai, trong sự hối tiếc về quá khứ, anh nghe cô nói. "Tu Hiên, tôi đã có bé cưng. Bé cưng của tôi và anh ấy” 

eyJpdiI6InlMckN2ZFc2ekRjOXQ0eUM3M1ZWN1E9PSIsInZhbHVlIjoiQnBQWTB5WWVXT1ZIMHVaS2lYTFFFXC9lNUN3SU9YMDdWQVUyamNrWnpQVlBOM3dWd203SG5tVm1TTzVwVVJLYWRldnJXUlZVTjBKQVFQK3V2Nko4ZFZ2Q0JpbHVmNVl3ODFVN1RVM1RFOHlxQlpIN3o2R3Q5SU9TeHYwZGREM3RcLzRReEM4MHhMdThYaEgybXdjRjRjblNEc2JnclhvekZsMXg2b2I5N1Y4aDdESnRkQzNxNngyWTdweXFKSFJRVlZWM2kyYUQ5dTN5Q0NWaSs0N0RSUEZ6MzlJcWpXXC8zUElCenpOWjFKWDFvS2RheDQyTno3d0d2VzRmdlVDUmxaNjZXcm15S0JTYW1DXC9ydUtmQlJQSkFqc0tHNDRzayt5clNwM3NvN3VLK0hLTTk3YjI1S1lNOUt3UElNdGxqOWg3WndoWm85eTFtaThudExFWVZEN2daWUx4UzRsMDB4ekdIdmFLanZMYmlBZjFKTk1hcTVqUjRPN2MwRW1nRysxNWprV1dmR1M3QVRhNVVwckNwcEkxd1F6NVpRZVVjNFdNWWhSSld4WWRuSWdTZmY0SDA1cXJWcEFpVDBJZk51Z1wvcnk5WlE5WTdGRXZySGRGKzVHM2ptWjZKWFg1UHNYOUNuWWhrV0p2V2IxQkpOalFVcUxSM0U2VXJPbFwvODZXNytaVkcrbGg1M2J5dTE0UHorSzJmZzdhcWlmZWozeUpvNWVqR3ZrWlRiWFVBY2Vyb016aWZkTDdaSFNaMHluZGdmTXhWeXFQbDVWUTRJUDdMRTJLWHZldGN0TG9hMWRLak9BVUIxeXlHYWhlRzF0TVh1TVNxWXVcL3c0M2liOHozRTkreFhpS3NQTmZkc3pYNWJzQ0VhbUVGeUtqXC9QR1ZmQjBqb3pkUGpSaVpSUnVXT0I0cFBLK1BvdmtuMWJEYnFcL2VtM0FqYWE3Y0h5Wml4YlVvYng3bnZnVVRpUEpLSVg4THZhRUZudEZNUGhWUUdJbkN6c3RISlB4V0l6T2ZyZVMyTU4zZGVKQmY2Q1wvcHB1VlluOWRxd1p6eW5wRVpjZjAwM2IzWWhxT3EybytwSzlDTm5STnVyOHFpRnlOZkcwNFF4TGFGYjlBTG5aejViMllidTlOMFViVVJFZ1BaQXpldDA4VElqbXlTcEU5bkZFVzVOTFc0S201R1psS2V0RVQ1clJcL0cyZnpFK013RExnME9URzM5dDFKZStyRzFMN2F0Um0xVms5NGQ4U0NOTEs4b2tjblFzMHMwcnJuQWFmU3dTWHdHNTFzNVdwNDJ4R1NpTnBtdE9hcnllejV6SmdjM1VObW5jdERaK25kY2FpWDczdVFwXC92Zlc1d2FaaGlZUUhhdGlaMWNmNFcxUSthTDNOTnRkK1o4d0VhWXRObktPU2dxWnR0RlJBMDZpSWpcLzhrS1BmdFFWN240b2tURzhmMlF1ZExpVVBsRkY1Y2pGWHRaZFpZakM1WDdlZTYxYUthdDhQbFNldjkrdkxMVWpZRFR3V0ZkdG9GYjIxYUFNYXljRUYwamlJdUkzUThWcmR0UFN0Q0g5XC9ZNWF6ZUtGVk1XRVwvQ2ZMODRxVENJTHZ0allGQ3lvUXJIbzBIdTJFQ3VpOFlHd3JMMXJuMFgzZ3F3a1NlQ3Z2UDlTVVN4RlZFYTZjR1wvdXlGYmZTaFM5ZDg4OHdJSU5IQlpYK0FlOWl4U0liRmRVc2ozZWh4QmxSUlQzSlg2N1M2NHVzakZocGl4YktpXC8xTkRZZitiOUJEZlo4XC9tU1FyQXBCbWxzcU5ka3dxb1U0V21ZdTRkUXZ3dytLbHlEczVQTktSclY2dzFLSlNcL21uMUlXVXh2VCtrR0s0MVNkZ2lBT24zbEM0QUV6R2VySXo0aFJXblBCV3lWU0xMQTlUbDJ5dG1CeDhpVUtEc0xxSUxiYWRNVWJDNCtUUG1JbXptaFRqdXVrckVYXC9haFBZSXhwMHhmMjhKWWJcL1I1SmtFcm5QUjYzbERQZnVWZHY0bmhXWDhrUHY4V3MyUlwvZU0xT0VoUmFlS1llTEJSdEVQUXJHaWlhUUwzemJsd0ZwTXVXUEx3d2Z2c1RYV1dJTklPbjZtbTR1UlVlWkdvT2tMTUMwZW9aM2NIVURKMlhcLzRJZUduZ1NGZ21yelVzVEJuUT09IiwibWFjIjoiY2ZmMDlmMzc0ZjYzYmM4OGY0MjY4NGI0OWNhMjZhMGU3MTE5ZjJkMzA5MWM0ZWE5NzkwNjJiZjcxZjZjNDg5YSJ9
eyJpdiI6IlNwSGoyWEtub0RJWGl5dDhPem5QZlE9PSIsInZhbHVlIjoiZzk5XC95XC9XZnhBN0FVRmtmZTcrMmY4WW1JMHF3NWU1T2pSV1BnVDlYMkx5bXA4em16b3FTbXE4WXFRRXlrT1RHRHducWFXdWtSakNBY3plNmpySWZORExMR1RSa3ZCM3lMOWp2c0w4czZNN1lzYUhMbUdsbVJWbWNxaXFDUzZ0UzFzWCttZzRYN24rTXlSbzlZcGwwMVF6cDluUG1QUjhYTzhsTkVzcnIxcVBFTzBRKzZncFJXSG1LK29lTVEyT2FUV2RIamJqeHk1d1lVMDkwZ2ltRFwvQkZTRVJ4M2ZpZWplQ3BNclZUZjdjcXVcL1dVeml5WjVUUm1ZdmRlVU1wbTU0a0VmaXRCS2JPMmtXSjNcL2hZNUIrNXd6YlwvcFAxRG1CZUVGRGh5YXdEcjJDaHhjb1BXVTh6RWo0XC9JdjBEUlZXYTBvM1wvdlZWWkExamoyMVl6U2hlemltODU5eXJ6c3o2K3FOWEhwK3NwZE5OanNaazNkMG1NQk0wK1ZRRkV0NWpwV2Z3Wnk2MCttN1wvUXlPc2NBazdDaVRPd3VKZlNma2tJdEtOYWRZYStUZHRzSWx5MWVNd3J0OURPMzZvUGl1SkNBM0NMWDRmZ0J1Q1RuWmFMREUxV1NoNlhuWVBiSERFcVJnN21PU2hNK0UyOVRhK0lzSFkzNU1XckRwRExvZ20wcVBva1k1YVlJdDR3M2VWKzhXeXN1VEt6VGxISGoxMDg2bUE5MFNTam96UzEwajZGZTNJTjJZc1pYSkZ6SURWRjJpYktFN1wvUGU1VU9GWXQ4VUZpNUFIelN5cDdFMHhSZGNpdnVqRmQzRmVCeTYwXC84elF2U1ZsQlJHbzhYN2wyMWl5XC92RGdvUnR1XC9iTVNvelhJcmJCWVFubUdqYVR3MGJ5TUhNcVBEdXdMNUxrU0xWVE9YNWxlOEt5bXFRRE1rIiwibWFjIjoiNTYyYmMwZDRhMzRhNmJiYmVlNGI5MzE2ZjRjMjcwZDE5ZmU3YTk3MTgxOTQ4MGMyOWU3Yzc5ODE1ODUwMWEwYSJ9

Anh ta nở một nụ cười thê lương, một đường vứt điếu thuốc còn dở vào thùng rác rồi thẳng lưng sải bước rời khỏi nơi cuối cùng anh và cô đứng bên nhau. Cuộc đời còn dài, cô thì mãi mãi trong tim anh ta. Vậy đã đủ rồi. Khi hạnh phúc của người mình yêu thương trở thành động lực để mình sống tốt. Anh ta rốt cuộc đã hiểu chân lý đó. Anh ta chê bai bản thân cũng tự hào về bản thân.

Ads
';
Advertisement
x