ĐINH!

Theo tiếng ngân thanh thuý trong veo, một luồng thần quang vô hình trong suốt lấy Bá Chủ Chi Thành làm trung tâm, khuếch tán khắp Bá Việt Tông sau đó tràn khắp Đông Nam Chung Cực.

Khoảnh khắc đó, nội tâm tất cả mọi tu sĩ từ mạnh đến yếu, từ Thiên Đạo cho đến cả Bất Hủ Thần đều vô thức ngẩng đầu, trong mắt không che giấu được kinh dị.

Bởi vì giây phút vừa rồi, Quy tắc chi lực của bọn hắn bỗng nhiên mất đi khống chế, có vẻ như suýt chút đã lao khỏi toàn thân mà bay về nơi khác thần phục.

Mặc dù chỉ là thoáng qua rồi dập tắt khiến không ít người còn cho rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng khi thấy biểu lộ giật mình của những người xung quanh, bọn hắn rốt cuộc khẳng định đó là sự thật.

“Chuyện gì vừa mới xảy ra?”

Một câu hỏi nảy ra trong đầu, lại tạm thời chưa có được đáp án.

“Không tệ!” Lạc Nam chắp tay đứng sóng vai cùng Vân Tiêu, phía sau là các lão bà cùng hồng nhan tri kỷ.

Ánh mắt chăm chú nhìn một chiếc bình đang trôi nổi giữa không trung, đang nhanh chóng thu liễm khí tức sau giây phút khôi phục vừa rồi.

Đây là một chiếc bình lưu ly tưởng như trong suốt, lại không thể nhìn xuyên thấu bên trong, bởi lẽ trên thân bình có vô số luồng Quy tắc chi lực đại diện cho hàng vạn tiểu đạo, hàng nghìn đại đạo đang loé sáng chói mắt.

Thân dưới của chiếc bình bo tròn tinh xảo, cổ bình thon dài, miệng bình lại nở ra, từ trên nhìn xuống chỉ thấy như mang theo vòng xoáy của đại đạo, tiểu thế giới thu nhỏ của quy tắc được chứa đựng bên trong, toả ra khí tức huyền ảo, xa xưa.

“Trở về rồi!” Kim Thần Nhi cảm thán:

“Chính là khí tức này!”

Không sai, đây chính là một trong số ít những Bất Hủ Thần Vật có thể khiến cả Bất Hủ Thần Tháp cũng không dám xem thường.

Vạn Đạo Lưu Ly Bình!

Vân Tiêu thất thần nhìn lấy chiếc bình, tuy rằng ký ức quá khứ vẫn là một mảng trống rỗng, nhưng cái cảm giác gần gũi, quen thuộc, thân thiết đang trào dâng từ nơi sâu thẳm trong linh hồn, sau đó lan toả khắp toàn cơ thể là không thể ức chế nổi.

ẦM!

Không gian chấn động, hư ảnh Hoàng Trung Lý sừng sững hiện ra phía sau nàng, từng tàn cây hân hoan xao động, thân cây run rẩy.

Năm đó khi chỉ còn là một chồi non, được chủ nhân dùng lực lượng từ Vạn Đạo Lưu Ly Bình bồi dưỡng, hơn ai hết, Hoàng Trung Lý rất hoài niệm, cảm xúc khi “tỷ tỷ”ngày xưa trở về.

Hỗn Đạo cũng từ trong Hỗn Độn Đỉnh của Lạc Nam tiến ra, hồi hộp chờ đợi.

“Tính cách của nó có vẻ lạnh nhạt, bình thản như tỷ tỷ.” Đông Hoa ở bên cạnh cười khẽ.

Mọi người tán thành gật đầu.

Rõ ràng vừa rồi khi Vạn Đạo Lưu Ly Bình dung hợp cùng mảnh gốm cuối và khôi phục, nó vô tình phóng thích uy năng, chế ngự tất cả Quy tắc chi lực trong bán kính ngàn vạn dặm.

Nhưng ngay lập tức, nó không tiếp tục phô trương khí thế của mình mà đang dốc sức thu liễm trở lại, để tránh gây nên kinh động không cần thiết.

Có thể thấy Vạn Đạo Lưu Ly Bình không hiếu chiến như Bá Hồng Kiếm, không kiêu ngạo như Bất Hủ Thần Tháp, lại tràn ngập một sự tĩnh lặng, êm đềm.

Đinh Đinh...

Thu hồi quyền năng, nhìn qua chẳng khác nào một món vật trang trí bình thường, Vạn Đạo Lưu Ly Bình có vẻ mất phương hướng ở giữa không trung lay động.

Sau đó nó hạ xuống một tán cây của Hoàng Trung Lý, rồi khoá chặt lấy thân ảnh của Vân Tiêu cạnh bên.

ĐINH!

Hiếm thấy kêu vang một tiếng như chuông ngân, trôi nổi trước mặt của nàng, màu sắc lập loè hỗn loạn cho thấy tâm tình kích động.

Vân Tiêu nhẹ nâng ngọc thủ, đầu ngón tay run rẩy chạm khẽ vào thân bình.

Xoẹt một cái, nó đã có thể khẳng định được chủ nhân, trực tiếp nhào vào lòng nàng.

Khép lại đôi mắt đẹp, Vân Tiêu dụng tâm cảm nhận...

Dù vẫn chưa nhỏ máu nhận chủ, giữa nàng và chiếc bình này vẫn có cảm giác thân thuộc như linh hồn, huyết mạch tương liên chẳng khác nào so với Quy Giới mà nàng đã luyện hoá bản nguyên cả.

Vân Tiêu phát hiện có một linh tính đang ngoan ngoãn ngủ say bên trong bình, khoé môi nàng cong lên, khoé mắt lại vô thức ửng đỏ.

Vô Thượng Quy Tắc cuồn cuộn trào ra, thông qua bàn tay của nàng tiến vào trong bình, để mặc cho nó hấp thụ.

Đồng thời, nàng cũng lấy ra đại lượng Nguyên Thạch Siêu Phẩm, truyền Nguyên khí vào.

Dù đã dung hợp nhưng lực lượng tiêu hao từng ấy thời gian, muốn khôi phục toàn thịnh phải chấp nhận trả giá.

Lạc Nam vội vàng hỗ trợ, dùng 10 vạn mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm chiết thành chất lỏng, rót vào trong bình.

Nửa ngày sau, từ trong miệng bình, một thiếu nữ nhỏ bé chỉ bằng đầu ngón tay chui ra, hai mắt long lanh ướt át nhìn lấy Vân Tiêu thút thít khóc:

“Tỷ tỷ, ta rốt cuộc lại nhìn thấy ngươi, Lưu Ly rất nhớ ngươi!”

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn lấy thiếu nữ tí hon này, rõ ràng chính là khí linh của Vạn Đạo Lưu Ly Bình.

Nhưng tại sao tất cả lại kinh ngạc?

Bởi vì nhìn lấy thiếu nữ, sau đó lại nhìn Bích Tiêu và Đông Hoa Quỳnh Tiêu, cảm giác nàng chính là tiểu muội muội của tất cả các nàng.

Thiếu nữ mặc váy dài xanh như Bích Tiêu, bên trên có thêu những cánh hoa như Đông Hoa, sở hữu diện mạo tuyệt diễm quyến rũ của Đông Hoa, nhưng khí chất lại nhẹ nhàng như nước, yên tĩnh êm đềm giống Bích Tiêu.

“Đoán ra rồi a miêu...” Cam Đại Miêu nhảy dựng lên:

“Bởi vì gần gũi thân thuộc trong tiềm thức, nên chủ nhân đã thu nhận và nuôi dưỡng hai vị muội muội.”

Bích Tiêu cùng Đông Hoa đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc mỉm cười.

Có lẽ là số phận sắp đặt...

Trẻ mồ côi trong loạn thế nhiều vô kể, đại tỷ lại thu nhận và nuôi dưỡng hai người, vừa là tỷ tỷ lại chẳng khác mẫu thân.

Hoá ra dù chẳng nhớ gì cả, nhưng sâu thẳm nơi tiềm thức thì Vân Tiêu vẫn tưởng niệm khí linh của Vạn Đạo Lưu Ly Bình, mà hai nàng vừa vặn có những điểm tương đồng đó.

Trong mắt Vân Tiêu chứa đầy vẻ ôn nhu, nhìn tiểu Lưu Ly lại chẳng khác nào nhìn thấy hai vị muội muội ở kiếp này, không có nửa điểm khoảng cách.

“Mừng ngươi về nhà!” Vân Tiêu nhẹ xoa đầu tiểu khí linh.

Lưu Ly chợt ngẩng đầu, hé môi cắn vào đầu ngón tay Vân Tiêu.

Một giọt tinh huyết chảy ra rơi vào miệng bình, kỳ diệu hoà tan.

Vạn Đạo Lưu Ly Bình nhận chủ thành công, ý thức của cả hai dung hợp...

“Quao!” Tiếp nhận được ký ức của chủ nhân, Lưu Ly hai mắt sáng ngời đầy rạng rỡ, thả người phóng ra khỏi bình, nhảy lên vai của Lạc Nam quan sát hắn từ đầu xuống chân, mỉm cười tủm tỉm:

“Ra mắt tỷ phu!”

“Chào tiểu muội muội.” Lạc Nam đưa ngón tay chọt chọt lấy nàng.

“Hứ.” Lưu Ly yêu kiều chống nạnh, nhìn Đông Hoa với Bích Tiêu ra dáng nói:

“Hai muội không chào hỏi tỷ tỷ?”

“Tỷ tỷ gì tí hon như vậy?” Đông Hoa cười trêu chọc.

“Nhỏ nhưng vẫn làm tỷ được!” Lưu Ly thở phì phò.

Bích Tiêu cũng cảm thấy buồn cười, Lưu Ly thật sự quá khả ái.

“Cái bình chết tiệt, trước đây ngươi nhiều lần ỷ có chủ nhân mà ức hiếp ta.” Kim Thần Nhi xuất hiện, hừ hừ nói:

“Bây giờ ngoan ngoãn một chút, cẩn thận ta cho Tiểu Hồng Nhi ăn ngươi!”

Nhìn thấy Kim Thần Nhi, hai mắt Lưu Ly càng rực rỡ, liếm nhẹ bờ môi nói:

“A, Bất Hủ Quy Tắc thật thơm.”

“Thơm cái đầu ngươi!” Kim Thần Nhi giận dữ lao đến.

“Ta cắn!” Lưu Ly nhào lại.

Hai tiểu khí linh thoáng chốc đã vật lộn thành một đoàn.

Mọi người dở khóc dở cười, chỉ có sắc mặt Vân Tiêu thoáng có vẻ phức tạp.

“Nàng sao thế?” Lạc Nam quan tâm hỏi.

“Lưu Ly không còn nhớ gì!” Vân Tiêu thở dài đáp:

“Thiếp đã tiếp nhận ký ức của muội ấy, có một đoạn hoàn toàn trống rỗng, chẳng có chút manh mối nào về lý do Thư Vân ngã xuống.”

“Hừm...” Lạc Nam vuốt cằm suy tư.

Hắn có thể nhận ra hiện tại Vạn Đạo Lưu Ly Bình đã đạt đến đỉnh phong, nếu như có thể nhớ thì đã sớm nhớ rồi, không nên bị trống rỗng một đoạn ký ức như thế.

Hết sức rõ ràng, cả Lưu Ly và Vân Tiêu đều có cùng một hiện tượng, đó là bị xoá đi phần trí nhớ quan trọng nhất, dù cố gắng đến mức nào cũng không thể hồi phục.

“Không đơn giản!” Lạc Nam nghiêm túc nói:

“Có vẻ nhân vật ra tay với nàng có bản lĩnh xoá, hoặc cướp đoạt ký ức, dù là Bất Hủ cũng không thể thoát khỏi!”

Gần nhất tiếp xúc với Cấm Lão, hắn biết nước ở Chung Cực Giới sâu vô cùng, Vạn Đạo Thần Chủ tung hoành thiên hạ trong quá khứ chưa hẳn vô địch.

Vân Tiêu đồng ý lời này, đây là cách lý giải phù hợp.

Dù sao thì Bất Hủ Thần Vật có rất nhiều chủng loại với đa dạng quyền năng, nếu nàng từng bị một loại có khả năng tác động đến trí nhớ cũng chẳng phải chuyện gì quá mức khó hiểu.

“Trước hết cứ đột phá Bất Hủ Thần, dù đã từng xảy ra chuyện gì trong quá khứ...” Lạc Nam chân thành nói:

“Hiện tại nàng không đơn độc!”

“Thiếp hiểu rồi.” Vân Tiêu nhón chân hôn lên môi hắn.

Ý niệm vừa động, Vạn Đạo Lưu Ly Bình bay đến, gọn gàng nằm trong lòng bàn tay.

Không để thua kém các tỷ muội, nàng thả người vào Cung Đình Thụ bế quan.

Lạc Nam hài lòng, chờ Vân Tiêu tu luyện công pháp, đột phá Bất Hủ hắn lại truyền Bá Kiếm Quy Tắc cho nàng.

Cấm Khu mạnh, Bá Việt Tông cũng sẽ không thua.

......

Tây Cực - Thái Cổ Thư Viện...

“Viện trưởng, bên ngoài đã có hai vị cấp Bất Hủ, vài chục vị Siêu Thần Luyện Khí Sư, đuổi cũng không chịu đi!” Đại trưởng lão đau đầu vô cùng, chắp tay bẩm báo.

Vẫn một thân áo choàng và mặt nạ bạc, Thái Cổ Viện Trưởng quét mắt nhìn xuống.

Quả nhiên chỉ thấy không ít Luyện Khí Sư nổi danh, trong đó còn có hai vị Bất Hủ đang tập trung bên ngoài Thái Cổ Thư Viện, đứng giữa không trung.

Những Luyện Khí Sư này ngày thường đều ngẩng đầu ưỡn ngực, tâm cao khí ngạo không ai sánh bằng, tu sĩ muốn cầu bọn hắn sửa chữa pháp bảo, rèn đúc vũ khí so với lên trời càng khó hơn, phải đáp ứng đủ loại điều kiện.

Thế mà hôm nay, cả đám tập hợp ở ngoài Thái Cổ Thư Viện, mặt dày đến mức đuổi cũng không chịu đi.

Mà nguyên nhân rất đơn giản, bọn hắn muốn tìm manh mối của Lạc Hồng Kiếm.

Sau khi Chung Cực Chi Linh tuyên bố Lạc Hồng Kiếm đột phá Bất Hủ Thần Binh, chuyện này đã như một quả bom làm đại chấn Luyện Khí Chi Đạo.

Rất nhiều Luyện Khí Sư trở nên cuồng điên, chỉ hận không thể trả giá bằng mạng sống chỉ để biết được phương pháp.

Mà sau thời gian dài dò tìm không có manh mối nào, bọn hắn liền kéo đến Thái Cổ Thư Viện, hy vọng Viện Trưởng dùng Bách Thế Thư, thông qua Thiên Cơ Đạo mà tìm kiếm thông tin liên quan.

Mặc dù các vị Trưởng lão của Thái Cổ Thư Viện nhiều lần đuổi khách, nói là ngay cả Viện Trưởng cũng không có cách nào, nhưng cả đám không chịu tin, khư khư cố chấp ở lại.

Nói đến lĩnh vực Luyện Khí, đều là một đám lão quái u mê như thế...

Mà thật ra thân là nam nhân, có ai không ưa thích những binh khí ngầu, khí phách, uy dũng cơ chứ?

Bất Hủ Thần Binh so với tình nhân trong mộng còn quý giá hơn.

“Ngươi xuống dưới tiếp bọn hắn đi, ta cần suy nghĩ một chút!” Thái Cổ Viện Trưởng phất tay.

“Vâng!” Đại trưởng lão cung kính rời đi.

Thái Cổ Viện Trưởng âm thầm than thở, người khác tò mò thì bản thân y làm sao lại không?

Y cũng muốn biết cách mà vị Bất Hủ Bá Chủ kia đã thăng cấp Lạc Hồng Kiếm, nhưng đây chính là bí mật tối thượng, sao có thể để cho người ngoài thăm dò?

Nhất là khi tận mắt chứng kiến nội tình và thủ đoạn của Bá Việt Tông, Thái Cổ Viện Trưởng và Tây Cực muốn kết minh còn không kịp, làm sao dám mạo muội dò xét đối phương?

Đạt đến tu vi Bất Hủ, cảm ứng của mỗi người với nhân quả rất nhạy bén.

Nếu cố ý thăm dò, chắc chắn sẽ bị đối phương cảm ứng được, khi đó từ bạn trở mặt thành thù.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thái Cổ Viện Trưởng quyết định hỏi thẳng chính chủ.

Một Phù Ấn trong lòng bàn tay sáng lên, bắt đầu câu thông...

“Ừm?”

Lạc Nam đang cùng mấy lão bà uống trà ngắm cảnh vật, chợt cảm thấy lòng bàn tay nóng rực.

Hắn lật tay lên xem, phát hiện là Phù Ấn Truyền Âm lần trước Thái Cổ Viện Trưởng lưu lại cho mình.

Tiếp nhận thần niệm của đối phương, Lạc Nam nhếch môi:

“Đạo hữu có gì chỉ giáo?”

“Chỉ giáo thì không dám, chỉ là bổn toạ biết rõ tên của thanh kiếm mà đạo hữu đang sử dụng.” Thái Cổ Viện Trưởng nhẹ giọng đáp:

“Bởi lẽ năm xưa khi Lạc Hồng Kiếm còn chưa tấn cấp, ta có tìm hiểu về nó!”

“Ồ, nói vậy đạo hữu cũng đã biết tồn tại mà Chung Cực Chi Linh nhắc đến...” Lạc Nam híp mắt.

“Không sai biệt lắm, lần này có chút chuyện muốn thương lượng với đạo hữu.” Thái Cổ Viện Trưởng bất đắc dĩ nói:

“Một đám Luyện Khí Sư bao vây quanh thư viện, đuổi mãi cũng không đi!”

Y đem mọi chuyện đang diễn ra kể lại một lần.

“Haha...” Lạc Nam bật cười, hắn cũng chẳng lạ gì sự cố chấp của mấy tên này, Cuồng Khí Lão Nhân chính là ví dụ điển hình.

Nhưng mà hắn cũng không phản cảm, truy cầu Bất Hủ Thần Binh là khát vọng của mỗi người, chỉ cần đừng điên cuồng đến mức bất chấp tất cả, làm đủ mọi chuyện để đạt mục đích như Binh Ngạo là được.

“Đạo hữu cảm thấy sao?” Thái Cổ Viện Trưởng hỏi:

“Có nên giữ bí mật đến cùng, để ta đem bọn chúng đánh bay!”

“Không cần thiết!” Lạc Nam nhún vai đáp:

“Kiếm của ta được thiên địa thừa nhận, được Giới Linh vinh danh, tại sao phải che giấu cơ chứ?”

Không khoe khoang không đồng nghĩa là phải ẩn giấu, hắn tự hào về kiếm của mình, người khác muốn cũng không học theo được, liền thản nhiên nói:

“Cứ kêu bọn họ tìm đến chỗ của ta, giảm phiền não cho đạo hữu!”

“Thế đạo hữu định công bố phương pháp à?” Nhịp tim Thái Cổ Viện Trưởng đập nhanh, âm thanh cũng dồn dập:

“Nói thật, bổn viện cũng rất muốn biết.”

“Khụ!” Lạc Nam ho khan một tiếng, vuốt vuốt mũi:

“Ta chỉ tiết lộ khi được giá, để xem các vị có thể đưa ra giá khiến ta hài lòng hay không.”

“Được rồi!” Thái Cổ Viện Trưởng cảm thấy đương nhiên.

Bản thân mình kinh doanh tin tức cũng bán với giá trên trời, Bá Việt Tông sở hữu phương pháp độc nhất vô nhị từ cổ chí kim, không đưa ra giá cao mới là chuyện lạ.

Thậm chí Thái Cổ Viện Trưởng cảm thấy, dù hắn có đưa ra yêu cầu vô lý đến đâu cũng có thể lý giải.

Bởi lẽ việc thăng cấp Siêu Thần Binh thành Bất Hủ Thần Binh vốn đã rất vô lý rồi.

Không hề do dự, y trực tiếp xuất hiện bên ngoài.

“Gặp qua Viện Trưởng!” Hai vị Bất Hủ Thần liền bước đến chào hỏi, kéo theo rất nhiều Luyện Khí Sư sau lưng.

eyJpdiI6Ik5na1BVOTd3b3BHUDdpYW1EZXJFUnc9PSIsInZhbHVlIjoiVnpzakRnQlZsdFMrYlpIN2xaTWcyR252WUFmV1VwMEEzWmVMcjhaeEN4MkJKUldnampaQytIbkZwc0lET0txNThTbFU1dnNtTlJiQVVhR2NzUWc3Q1RVYzV1REZNZEQwcWRtZ1VseFlaU0xxUjM3M2tpSEJNTFVvNVRIZ0JBclhQQ2tFU3VSZUxtODgrMmJjQ0ZBcWZWRVJvajhCN0xLbVZqdnRiWVJqeXI1UTh0Y3IyTE01K1hOdlA5azlDcXY5enRLa0xPQ0RZNnJQWk92Tkw3blArNUN1am4xZUtQT2Q4RHNQNXJ4Z1hwST0iLCJtYWMiOiI3ZDFkZGMyNjFjYWI5NzlhY2JiOGVhNGVhOTMyMzIxMDJhMTFhNDhlODU1ZDE0MDQ5MmViNDFhZTRlYzQxM2NhIn0=
eyJpdiI6IitoNkx5Q0VZWGhQOVwvZ1F0c3ZJYmlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVQeStvek91QzcxZTVZSHNLY1R0clRHUDhaZG9XTXloVFpXVzMrM2ZGY0FRYU9Gbmh1KzRFcWdNWXRCYmIxODNsalR2XC9iK2FFN2xmMTV6NlVNbWQwMXk0Y3NZNFlPc2pLa0lIaVkrNmZ6a2dITFlOMUZsTlRhN1RnVUVWWUtUK2RmMlRyUmNzZ2liMnZ1V1wvMFJ0N0N5ZGRjY0t1b3R3aFB0cytqQVpjbHNNPSIsIm1hYyI6ImE4ZTMyNTUxMTdjNTlhOTE0YjQ4NWQwM2EyMWExZmE4OTRhMWI2YjdiMGNmOWI4NTk4NmVjOGJlZDRmZjBlZjQifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x