Thanh kiếm khổng lồ bị chặn lại, rách nát, biến thành bảy cự long.
Ánh lửa của Vũ Văn Liệt cũng bị dập tắt, lùi về sau mấy chục mét, tỏ vẻ khiếp sợ.
Lão ta dùng toàn lực mà vẫn bị tên này lay động, thậm chí cả cánh tay bắt đầu tê dại.
Quan trọng hơn, Lý Quân mới chỉ ở cảnh giới Nguyên Cương.
“Trường long phong nhận trước đó cộng thêm kiếm trận hiện tại, rốt cuộc thằng nhãi này nắm giữ bao nhiêu bí pháp lợi hại?”
Đáy lòng Vũ Văn Liệt dậy sóng.
Bên kia, sắc mặt Lý Quân cũng không quá đẹp.
Kiếm trận Thất Sát là át chủ bài mạnh nhất của anh, nhưng lại bị đối phương phá hủy.
Cao thủ Thần Biến quá khủng bố.
Anh nắm chặt đao A Tị, hơi thở lưu chuyển, cơ bắp căng chặt, anh biết tiếp theo sẽ liên quan đến sống chết của mình.
Xung quanh tĩnh lặng, vô số ánh mắt nhìn về phía Lý Quân.
Bọn họ khiếp sợ trước chiến lực của Lý Quân, nhưng đồng thời cũng tỏ ra thương hại.
Bởi vì chọc phải cảnh giới Thần Biến thì Lý Quân gần như không có khả năng sống.
Quần áo Vũ Văn Liệt tung bay, bước từng bước về phía Lý Quân, ánh mắt lạnh nhạt.
“Đồ con kiến, còn dám giết người trước mắt ta, đúng là tìm chết. Lập tức quỳ xuống dâng bí pháp lên, có lẽ ta có thể tha cho cái mạng chó của ngươi.”
Dứt lời, Vũ Văn Liệt xòe tay ra, đánh về phía Lý Quân.
Ngọn lửa đỏ rực lao ra từ lòng bàn tay, hóa thành năm con Hỏa Mãng dữ tợn.
Lý Quân biết rõ sự khủng khiếp của cảnh giới Thần Biến nên không dám coi khinh, cầm đao A Tị chém ra chiêu Đông Diệt.
“Rắc!”
Cảnh tượng thời không bị ngưng kết không xuất hiện, ngược lại bị bàn tay của đối phương dễ dàng phá hủy.
Lực lượng của cao thủ Thần Biến sao có thể ngăn cản dễ dàng như vậy được.
“Ầm!”
Lồng ngực của Lý Quân bị trúng chiêu, bay ra sau mấy chục mét.
Sau khi rơi xuống đất, lực lượng khủng bố vẫn tiếp diễn, tạo ra mấy cái hố to quanh anh.
“Một con kiến Nguyên Cương mà thôi, nghĩ có được mấy bóng chân long thì có thể đánh được Thần Biến à. Ta giết ngươi đơn giản như dẫm chết một con kiến vậy.”
Vũ Văn Liệt khinh thường nói.
“Giao bí pháp ra đây.”
Lý Quân: “Chỉ sợ ta giao ra bí pháp thì ngươi sẽ lấy mạng ta luôn. Ngươi là cái thá gì, từ khi nào mà mạng của ta do ngươi quyết định.”
Vũ Văn Liệt không ngờ đến lúc này rồi mà Lý Quân vẫn mạnh miệng như vậy, ánh mắt lóe lên sát khí.
Sát khí trên người Vũ Văn Liệt bùng nổ, bàn tay rực đỏ, hơi thở cực nóng khiến không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo.
“Nhãi ranh, chờ lát nữa ta đánh nát xương cốt của ngươi xem ngươi còn mạnh miệng được nữa không.”
Nói xong, giơ tay lên.
Đúng lúc này, Lý Quân nheo mắt lại, có ánh đỏ lập lòe trong đồng tử.
Tất cả mọi người cũng chú ý đến biến hóa trên người Lý Quân.
Ngay cả Vũ Văn Liệt cũng tỏ ra khó hiểu.
Đó là ánh mắt kiểu gì nhỉ?
Con ngươi đỏ đậm như ma quỷ đến từ địa ngục.
Lạnh băng, khát máu, điên cuồng và ác độc.
“Chó Vũ Văn, ngươi tưởng Thần Biến là vô địch thiên hạ hả? Hôm nay để ta dạy ngươi làm người.”
Nghe vậy, tất cả mọi người tưởng mình nghe nhầm.
Trợn mắt há mồm nhìn Lý Quân.
Ai mà ngờ được một Nguyên Cương lại dám to tiếng nói muốn dạy Thần Biến làm người.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất