"Vũ Văn Liệt của nhà họ Vũ Văn đã bị hắn giết rồi."
Người bạn nói xong, người đàn ông lập tức sững sờ như bị sét đánh, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Ngay cả Vũ Văn Liệt cũng bị giết, vậy mà vừa nãy mình còn định ra tay với người ta.
Nếu thật sự ra tay, chẳng phải sẽ chết không có chỗ chôn sao?
Khoảnh khắc này, người đàn ông hoàn toàn đờ đẫn.
Mình chỉ đi thế tục có hơn một tháng, sao vừa trở về Di Tích Cấm đã thay đổi đến vậy.
Mà ngay khi người đàn ông vừa bị bạn mình kéo đi, một giọng nói vang lên bên tai Lý Quân.
"Nhóc con, có người đang rình rập trong bóng tối muốn giết cậu."
Lại là Lôi Quỳ.
Lý Quân lập tức nheo mắt lại, nhìn xung quanh.
Mặc dù không biết tại sao Lôi Quỳ lại giúp mình hết lần này đến lần khác, nhưng vì gã đã lên tiếng, chắc chắn sẽ không lừa mình.
"Cậu không thể phát hiện ra đâu, đối phương tinh thông một loại thuật ẩn nấp cổ xưa, trừ khi hắn ta lại gần trong phạm vi mười mét xung quanh cậu, nếu không cậu không thể tìm thấy dấu vết của hắn ta đâu."
"Tuy nhiên, có lẽ đối phương sẽ chọn ra tay vào ban đêm, lợi dụng màn đêm, hắn ta có thể lẻn vào phạm vi mười mét xung quanh cậu. Một khi đã vào được phạm vi này, hắn ta bất ngờ ra tay, cậu sẽ không thể đề phòng."
"Nếu ta là cậu, ta sẽ tìm vị trí của hắn ta và chủ động tấn công, không cho hắn ta cơ hội đánh lén."
"Vị trí của hắn ta ở đâu?" Lý Quân hỏi.
Anh cũng muốn giết đối phương, nhưng hoàn toàn không thể phát hiện ra vị trí của người đó.
"Đây chính là thứ ta muốn truyền cho cậu, một truyền thừa khác của không gian tầng hai: mắt Phá Vọng, nhìn thấu mọi ảo ảnh, bất kỳ thuật ẩn thân nào cũng sẽ không có chỗ ẩn nấp trước mặt cậu. Nếu tu luyện đến cảnh giới cao thâm, còn có thể nhìn thấu sự vận hành của trận pháp, vô cùng huyền diệu."
"Cậu bắt đầu tu luyện ngay bây giờ, có lẽ đến tối có thể miễn cưỡng nhập môn, tìm ra con chuột đang ẩn mình trong bóng tối kia."
Vừa dứt lời, Lý Quân cảm thấy trong đầu mình có thêm một bộ công pháp.
Đồng Thuật.
Khác hẳn với bất kỳ công pháp nào mà Lý Quân từng tu luyện.
Đồng Thuật giống như Thiên Nhãn trong truyền thuyết.
Lý Quân bắt đầu tu luyện Đồng Thuật.
Dù sao, nếu trước khi trời tối không thể nhập môn, anh sẽ không thể phát hiện ra tung tích của tên sát thủ kia.
Thuật ẩn nấp của đối phương quá đáng sợ, nếu không thể loại bỏ hắn ta thì sẽ luôn là một mối họa.
Trong Huyết Ngọc Châu.
Tuy là Lôi Quỳ đang ở không gian tầng hai của Huyết Ngọc Châu, nhưng vẫn có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Một giờ.
Hai giờ.
Ba giờ.
...
Sáu tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, trời bắt đầu tối dần.
Một ngày nữa lại sắp kết thúc, mà Lý Quân vẫn nhíu mày, nhắm chặt mắt, dường như rất đau đớn.
Lôi Quỳ cũng không khỏi nhíu mày, tự lẩm bẩm: "Hết cả nửa ngày mà vẫn không thể nhập môn, chẳng lẽ hắn ta hoàn toàn không có thiên phú tu luyện Đồng Thuật?"
Lôi Quỳ biết là Đồng Thuật rất cần thiên phú, có những người dù thiên phú ở các phương diện khác rất mạnh, nhưng trong lĩnh vực Đồng Thuật lại có khả năng là một kẻ phế vật.
Đã trôi qua nửa ngày, Lý Quân vẫn không có động tĩnh gì, nếu vài giờ nữa Lý Quân vẫn không thể bước qua ngưỡng cửa thì điều đó có nghĩa là kiếp này anh không có duyên với Đồng Thuật.
"Thôi vậy, nếu tu luyện thành mắt Phá Vọng sẽ mang lại lợi ích cực lớn cho chiến đấu, nhưng tiếc là không có cơ duyên cũng không thể cưỡng cầu."
Lôi Quỳ thở dài, trong lòng thất vọng vô cùng.
Gã chuẩn bị nói cho Lý Quân biết vị trí của kẻ ẩn mình trong bóng tối kia, để tránh Lý Quân bị đối phương tiếp cận trong phạm vi mười mét.
Nếu lỡ bị giết chết trong một chiêu, Huyết Ngọc Châu mất chủ nhân thì không hay chút nào.
Ngay lúc này, cả người Lôi Quỳ đột nhiên chấn động, chỉ thấy Lý Quân đột ngột mở mắt.
Dưới màn trời mờ tối, đồng tử của anh lại ánh lên màu vàng kim quỷ dị.
Và trong khoảnh khắc đôi mắt mở ra, một luồng sức mạnh huyền ảo từ người Lý Quân tỏa ra.
Thậm chí có thể thấy ngọn lửa vàng kim đang nhảy múa trong mắt anh.
"Hỏa Nhãn Kim Tinh?"
Lôi Quỳ hoàn toàn bị sốc.
Hỏa Nhãn Kim Tinh là một cảnh giới của Đồng Thuật.
Theo lý mà nói, Lý Quân mới chỉ tu luyện nửa ngày thì cùng lắm là nhập môn, hoàn toàn không đủ tư cách đạt đến trình độ này, nhưng cảnh tượng trước mắt lại đang xảy ra thật sự.
"Thiên phú của thằng nhóc này thật sự quá nghịch thiên."
Lôi Quỳ cũng không kìm được mà buông ra một câu chửi thề.
Lúc này, dị tượng trong mắt Lý Quân đã biến mất, nhưng Lôi Quỳ biết, Lý Quân không chỉ nhập môn mà Đồng Thuật đã đạt tiểu thành.
"Thằng nhóc này quá đáng sợ."
Lúc này, Lý Quân từ từ đứng dậy khỏi mặt đất.
Sau đó, ánh mắt anh nhìn thẳng vào một cái cây lớn cách đó năm mươi mét, sau đó anh giơ ngón giữa về phía cái cây đó.
Lúc này, trên cái cây lớn, gương mặt của A Bồ mặc đồ đen lập tức tràn đầy vẻ kinh hãi tột độ.
Mình lại bị phát hiện rồi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất