Lộng Ảnh đang cởi áo, lộ ra bờ lưng xinh đẹp. 

 

Trong lúc Lý Quân đang ngây người, Lộng Ảnh cởi bỏ hết quần áo trên người, đệ lộ thân thể mềm mại. 

 

Cô ta vậy mà cởi hết quần áo. 

 

“Cô...” 

 

Lý Quân nhất thời không biết nói gì. 

 

“Đây là thành ý của tôi.” 

 

Lộng Ảnh run rẩy quay người lại, gương mặt đỏ ửng đứng trước mặt Lý Quân. 

 

“Tôi có thể cho anh thân thể, từ nay về sau tôi là người của anh, không bao giờ phản bội.” 

 

Lý Quân trầm mặc. 

 

Ánh mắt liếc qua người Lộng Ảnh, anh hít sâu một hơi, kìm nén sự xao động trong lòng rồi bước về phía Lộng Ảnh. 

 

Thân thể Lộng Ảnh khẽ run, chờ đợi cảnh tượng tiếp theo, cô đã chuẩn bị sẵn sàng. 

 

Để được sống, đôi khi người ta có thể từ bỏ rất nhiều thứ. 

 

Lý Quân đi đến trước mặt Lộng Ảnh, mùi hương nhẹ nhàng bay vào mũi, dung hòa vào trong cơ thể. 

 

Hắn thở dài rồi lặng lẽ cúi xuống nhặt quần áo trên đất, khoác lên người Lộng Ảnh, che đi thân hình khiến người ta xao xuyến. 

 

“Không cần như vậy, tôi đã thấy thành ý của cô, từ nay về sau cô là người của tôi.” 

 

Lý Quân nhẹ giọng nói rồi quay người đi về phía xa. 

 

Đi được vài bước, gương mặt hắn đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày, giọng nói cũng thờ ơ. 

 

“Nếu có tin gì của Thiên Đạo Minh thì phải báo ngay cho tôi, không bao lâu nữa, tôi sẽ đích thân lấy đầu vị Lâm đường chủ kia.” 

 

“Còn nữa, khối ngọc giản truyền tin này có thể dùng để liên lạc.” 

 

Nói xong, hắn vung tay ném ra một vật, khối ngọc giản bay theo một đường cung rơi vào tay Lộng Ảnh. 

 

Lộng Ảnh cầm ngọc giản truyền tin, đờ đẫn nhìn bóng lưng Lý Quân rời đi, trong mắt có giọt lệ lặng lẽ rơi xuống. 

 

Lộng Ảnh không ngờ Lý Quân lại đưa ra lựa chọn như vậy, điều này khác với đàn ông trong trí ức của cô. 

 

Mãi đến khi bóng dáng Lý Quân biến mất trong bóng tối, Lộng Ảnh mới vội vàng cài khuy áo. 

 

“Quả là một người khác biệt.” 

 

Lộng Ảnh lẩm bẩm. 

 

Trong đêm tối, Lý Quân trở về di tích Hoàng Tuyền Tông. 

 

Quay đầu lại có thể thấy ngọn núi mà Lộng Ảnh đang đứng, hình dáng ẩn hiện trong bóng tối. 

 

Gió trên núi thổi rất mạnh khiến quần áo hắn bay phấp phới. 

 

Hắn ngồi xếp bằng trên tảng đá, vừa rồi nếu không kịp thời rời đi, hắn sợ mình sẽ thật sự làm ra chuyện gì đó. 

 

Dù sao thì hắn cũng là một người đàn ông đang dồi dào tinh lực. 

 

Một đêm im lặng. 

 

Sáng sớm hôm sau. 

 

Trên bầu trời phía xa, một luồng khí tức mạnh mẽ nhanh chóng bay về phía di tích Hoàng Tuyền Tông. 

 

Khi luồng hơi thở này tới gần, một bóng người xuất hiện không xa Lý Quân, chính là Hạ Hầu Truy. 

 

Hôm nay Hạ Hầu Truy mặc một bộ áo choàng xanh, mang khí chất của một tông sư. 

 

“Lý Quân, chúng ta nên xuất phát rồi.” 

 

Hạ Hầu Truy mỉm cười nhìn Lý Quân. 

 

Nhưng ngay lúc này, trên người Lý Quân bộc phát ra một cỗ sức mạnh khủng khiếp, sau đó đánh thẳng về phía Hạ Hầu Truy. 

 

Hạ Hầu Truy đã đồng ý với Lý Quân sẽ không để Lâm đường chủ tới gây phiền phức, nhưng vừa rời đi thì A Bồ đã đến. 

 

Lý Quân rất bất mãn với Hạ Hầu Truy. 

 

Ầm ầm. 

 

Vẻ mặt Hạ Hầu Truy cũng thay đổi, không ngờ Lý Quân đột nhiên tấn công, ông ta vội vàng né ra một bên, tránh được đòn đánh của Lý Quân. 

 

Thân thể có hơi nhếch nhác. 

 

Ông ta tức giận nhìn chằm chằm Lý Quân: “Lý Quân, cậu điên rồi, sao lại tấn công tôi?” 

 

“Ông là cái đồ không giữ lời hứa, tôi không chỉ tấn công ông mà còn muốn giết ông nữa.” 

 

Lý Quân lạnh lùng nói. 

 

“Tôi thất hứa lúc nào?” 

 

Hạ Hầu Truy mặt mày ngơ ngác. 

 

“Lúc nào? Ông quên lời hứa với tôi rồi à? Tối hôm qua, thuộc hạ của Lâm đường chủ đã tới giết tôi, ông giải thích thế nào về chuyện này?”

“Lâm đường chủ phái người tới giết cậu rồi?” 

 

Nghe vậy, Hạ Hầu Truy cũng giật mình sửng sốt. 

 

Thấy Lý Quân lại định tấn công, ông ta vội vàng xua tay: “Đợi đã, Lý Quân, cậu nghe tôi giải thích.” 

eyJpdiI6IkFmRWdzaStVU0FpNytWMmJTaFV1eXc9PSIsInZhbHVlIjoiYTZaSFZOYU5LMit2S3VtcW9OUVR6TXQzWk9GNG1maEREWE5xNmMydUNOcVUxZ1wvdlhjR1hSdHV1OWJ6WEprQmYiLCJtYWMiOiJmNzBiODRmMGVhZDEzZWRiYjI0OGQ4ZTIzYmM1ODExYjlhODk5MjU0NmZiMDM3MmU1Y2ZkM2IyN2Y4YWI4M2ExIn0=
eyJpdiI6IlJLQWl6a3Y2VCtRZTBlUVZwNnNEZ3c9PSIsInZhbHVlIjoiOVV1am5GRVZ5K2pUZFg4QmFJbkVqWUpxdHlKNFAxRkVnK0N0QkRzdmg2UCs4VDlXUGw4eXRNUEFTZEl5a3NyZ0JqbjB6YXF6RzFaNmdBVXlQNzE1SzR1bUtORGN6VlhMRjc0R1NYcVIwQWVmeVY3djg1N0VjaVltTjBZclBpbU8rNEY1VkNKTk93T3Q1clFtUHJLWnpWXC9mS2FXVmRURmtsMk9SVnZMWXRRSDBZSHE3MlNqdVFrKzdZZmJ5VmpTTnBDMkNHZW1kbmhOUTN0TW5yeVZ2cUJUODBmYTR1MnIyYWhEdU52WG8reE1FRktZNG05YWRLTEJlNktsZU1jblk3Vk1MZUhcL3JnR1JYUWN1UzFUMVozN0hJeTRFWnBGMGQ5Q21EczgrZlVDM1ZZRGdqN2dTeHA1Skl2NHowUjMwTm9oYlwvb29TZDlURitTalNpN2dxa0M4eENsR0ZYVXB1eFFMR3VlZWhSdkdCOEoxZTNaT2FGNTVyckgzaEVvTWtldFBDMVhKaGZ0b3owZHRLVDA4c1pycUtZV3JZYXNpeWppMUs5VUdxOURBQVlYbUlCMXRZMzVWb3pWUzU5K2VRVkZlUEhYZkxwVjlCVGh2d2xNZFRMUTV0K1V3U0FicU0rVjdYQ2hxdDhBamZrN0FwR1U1bFlHYjJleTZaZFNTYmxlMXROKzJcL0haV2VDXC9EMm1aa0Q0NUNwM0tqTWF1ZTdpV0VCMlwvaVRQZEcxVTRzM0NON2Q4a3lIV0RLb0Y4Ylo4aHhocHVvSGtzVFZpQkdPeUFidkFyWmZXTXhjYmVITkRkOTdRM29LNmRZYz0iLCJtYWMiOiIwNDQ2Zjc4MWMyYjUxYTc4YjU4ODY2Y2JhNTFlYjY1YTg1OTkwOWUyYjE3Njk3Nzg3ZGE0YWRkYTAxY2I2NjNhIn0=

“Tôi thật sự đã đi tìm Lâm đường chủ, ông ta cũng đồng ý với tôi rồi, không ngờ lại lật lọng, hơn nữa nếu tôi lừa cậu thì hôm nay tôi còn dám tới đây tìm cậu sao?”

Ads
';
Advertisement
x