Cơ Vũ Minh nhíu mày: “Trên đời này lại có người kỳ lạ đến vậy sao, xem ra khi gặp lại chú, mình nhất định phải nhắc chú không được chọc giận người này trong di chỉ, và chuyện của Hoàng Tuyền Tông thì nhà họ Cơ cũng không thể nhúng tay vào.”
Và ngay lúc đó, trong làn sương mù có vài bóng người bước ra.
Người đi ở phía trước chính là Gia Cát Lạc Tài của Liên minh Tu Luyện Giả, phía sau là vài thuộc hạ của gã.
Rõ ràng là Gia Cát Lạc Tài đã thu nạp được vài thuộc hạ trong vực sâu này.
Gia Cát Lạc Tài vừa xuất hiện, vẻ mặt vẫn còn cảnh giác.
Khi thấy chỉ có Cơ Vũ Minh và hơn chục người của các thế gia hạng nhất, không có cường giả cảnh giới Thần Biến nào, gã mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lập tức, gã phát hiện ra có năng lượng tàn dư của một trận chiến, cùng với mùi máu tanh và một cái xác không đầu.
“Ai đã chết ở đây?”
Gia Cát Lạc Tài cảm thấy bộ quần áo trên cái xác không đầu kia hơi quen thuộc.
“Là… là Bạch tiên sinh.”
Một thuộc hạ lắp bắp nói.
Đồng thời, có người nhìn thấy cái đầu đang lăn lóc ở một bên.
Quả nhiên không sai, đó chính là Bạch tiên sinh.
“Cái gì?”
Toàn thân Gia Cát Lạc Tài nổi cơn tức giận.
Bạch tiên sinh là tâm phúc của gã.
“Ai? Ai đã làm?”
Gia Cát Lạc Tài giận dữ nhìn đám người Cơ Vũ Minh.
Nhìn thấy Gia Cát Lạc Tài, Cơ Vũ Minh vốn đã kinh hồn bạt vía, dù sao thì Gia Cát Lạc Tài và chú của hắn ta là Cơ Trường Không còn có một vài ân oán.
Lúc này, hắn ta càng sợ hãi đến mức cơ thể run rẩy, lắp bắp nói: “Là… là Lý Quân.”
“Lý Quân? Hắn ta dám giết Bạch tiên sinh?”
Gia Cát Lạc Tài lập tức nổi giận, gầm lên: “Lý Quân ở đâu?”
“Đã đi về phía trước rồi.”
Cơ Vũ Minh chỉ về hướng Lý Quân đã rời đi.
“Lý Quân, dám giết tâm phúc của tao, tao chắc chắn sẽ lấy mạng mày.”
Ngay sau đó, toàn thân Gia Cát Lạc Tài hóa thành một luồng gió lốc, đuổi theo hướng Lý Quân đã đi.
Và không lâu sau khi Gia Cát Lạc Tài rời đi, lại có vài bóng người xuất hiện.
Lần này là Cơ Trường Không và Bách Lí Tật.
Nhìn thấy chú của mình, trái tim Cơ Vũ Minh cuối cùng cũng đã yên tâm.
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Cơ Trường Không nhìn cháu trai của mình, ông ta có thể cảm nhận được năng lượng còn sót lại trong không khí.
Cơ Vũ Minh đã kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi một cách chi tiết.
Lần này, tất cả mọi người đều im lặng.
Ngay cả Bách Lí Tật ở bên cạnh cũng không khỏi nhíu mày.
“Nói như vậy, Lý Quân này lại có thực lực sánh ngang Thần Biến hậu kỳ, xem ra chúng ta đã đánh giá thấp hắn ta rồi.”
Cơ Trường Không nói.
Khoé miệng của Bách Lí Tật ở bên cạnh lại nở nụ cười lạnh: “Sánh ngang Thần Biến hậu kỳ thì sao? Bách Lí Tật tôi rất thích khiêu chiến cường giả. Nếu thực lực hắn ta quá yếu, bản đường chủ cũng không có hứng thú.”
“Được rồi, chúng ta cũng tiếp tục đi thôi. Lý Quân đã vội vàng chạy về hướng đó, có lẽ bảo vật ở ngay hướng đó.”
Cơ Trường Không nói.
Bởi vì Lý Quân tiến vào vực sâu mà không gặp phải trận pháp nào, mọi người đã vô thức cho rằng Lý Quân có hiểu biết về di tích này.
“Tốt, chúng ta cũng phải tăng tốc.”
Bách Lí Tật dẫn đầu hóa thành một tàn ảnh, lao nhanh về phía trước.
Những người khác cũng theo sát phía sau.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất