Giờ phút này, Đường chủ Lâm đã sợ hãi đến phát điên.
Rốt cuộc Lý Quân này là yêu nghiệt từ đâu chui ra, thực lực khiến ông ta cảm thấy kinh hãi tột độ.
Trong bốn cường giả cảnh giới Thần Biến hậu kỳ, mặc dù không ai mạnh bằng Đường chủ Lâm, nhưng khi liên thủ lại thì vô cùng đáng sợ.
Vậy mà lại bị Lý Quân nghiền nát và tiêu diệt hoàn toàn.
Chẳng lẽ người này là cảnh giới Thần Biến đỉnh phong?
Đường chủ Lâm hít một hơi thật sâu, bàn tay hơi run rẩy.
Ông ta siết chặt nắm đấm, cương khí cuồn cuộn trên người, đã không còn dũng khí để tấn công Lý Quân, mà đang suy tính cách để chạy trốn.
Ông ta tốn bao nhiêu công sức điều Hạ Hầu Truy trở về tổng bộ, giăng thiên la địa võng để đối phó Lý Quân, ai ngờ cuối cùng lại tự đưa mình vào tròng.
Chẳng trách Hạ Hầu Truy lại nói mình quá ngây thơ rồi.
Chỉ là Lý Quân không cho ông ta cơ hội chạy trốn.
Lý Quân bước từng bước đi về phía Đường chủ Lâm, trên mặt anh không hề che giấu sát ý đậm đặc.
"Đường chủ Lâm, ông có lời trăn trối gì thì có thể nói ra."
Giọng điệu của Lý Quân hờ hững, nhưng lại khiến cái lạnh trong lòng Đường chủ Lâm xông thẳng lên đỉnh đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, ông ta đột nhiên tung một quyền, quyền kình gầm thét, khí thế hùng hồn.
Phá Sơn Quyền.
Đây là đòn tấn công mạnh nhất của Đường chủ Lâm, từng khiến vô số kẻ thù bỏ mạng dưới nắm đấm của ông ta, cũng nhờ quyền này mà ông ta đã tạo nên danh tiếng lẫy lừng.
Nhưng giờ đây, ông ta tung ra quyền này không phải để giết địch, mà chỉ để giữ mạng.
Trong suy nghĩ của ông ta, khi mình tung ra quyền mạnh nhất này, dù Lý Quân có mạnh đến đâu cũng phải tạm thời tránh mũi nhọn.
Chỉ cần Lý Quân lựa chọn né tránh, cơ hội chạy trốn của ông ta sẽ đến.
Ông ta đã huấn luyện ra những cao thủ tinh thông tẩu thoát như Lộng Ảnh, khinh công của bản thân ông ta cũng đạt đến trình độ tuyệt đỉnh.
Một quyền đấm tới, còn chưa đến gần Lý Quân, quyền phong đã nổ tung giống như thuốc súng phát nổ, vang dội chói tai.
Lý Quân từ từ giơ thanh đao A Tị trong tay lên, cương khí cuồn cuộn, đao A Tị phát ra một tiếng rít như đang xin Lý Quân ra trận.
Nhìn nắm đấm đang đánh tới, trong mắt Lý Quân tràn đầy vẻ khinh thường.
Ngay khi quyền kình đến gần cơ thể anh, Lý Quân đột nhiên động.
Trường đao trong tay hóa thành một luồng sáng lạnh lẽo, cắt về phía trước.
Đồng thời, trong không trung vang lên giọng nói đầy khinh bỉ của Lý Quân.
"Đường chủ Lâm, lúc ông tung ra quyền này đã định sẵn phải chết, khi một võ giả ra đòn mà trong đầu không nghĩ đến việc liều mạng mà chỉ nghĩ đến việc chạy trốn, không có quyền ý một đi không trở lại thì dù quyền pháp có lợi hại đến đâu cũng chỉ là đồ trưng bày."
Ánh đao chém ngang, như một tia chớp.
Khi nhìn thấy ánh đao sắc bén đó, trong mắt Đường chủ Lâm tràn đầy vẻ kinh hãi.
Thế đao này quả thực không thể sánh kịp.
Một đao đơn giản không có chiêu thức đặc biệt nào, nhưng lại trở về với bản chất ban đầu, điều này khiến ông ta nảy sinh cảm giác không thể chống lại.
Khi một người mạnh đến một trình độ đủ cao, tùy tiện vung tay một cái cũng có sức mạnh hủy diệt tất cả.
Lý Quân bây giờ chính là như vậy.
Có thể tùy tiện vung ra một đao mà khiến mình nảy sinh cảm giác bất lực, không biết chất lượng cương khí của cậu ta cao hơn mình bao nhiêu.
E là một người ở cảnh giới Thần Biến đỉnh phong bình thường cũng không làm được như vậy.
Thằng nhóc này trẻ tuổi như vậy, dựa vào cái gì mà có được thực lực như thế?
Ánh đao xé toạc không khí, trực tiếp chém lên nắm đấm.
"Ầm ầm ầm."
Năng lượng va chạm, tiếng nổ như sấm rền vang ra, hơn nữa còn tạo thành từng luồng khí sóng, lan ra bốn phương tám hướng.
"Phụt."
Dưới một nhát đao, toàn bộ cánh tay của Đường chủ Lâm như làm bằng bùn, ngay lập tức nổ tung.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất