Người đàn ông trung niên liên tục nôn ra máu, đau đớn đến tột cùng. 

 

Ông ta là một cao thủ cảnh giới Cương Khí, vậy mà lại bị đối phương nghiền nát một cách không thương tiếc. 

 

Ban đầu, lúc Minh chủ bảo ông ta làm vệ sĩ cho thiếu gia, trong lòng ông ta đã không vui mấy, bởi vì cảm thấy việc này quá lãng phí tài năng, một người có trình độ như ông ta mà lại đi làm vệ sĩ cho người ta thì quá phí phạm. 

 

Nếu không phải đối phương là con trai của Minh chủ Liên minh Tu Luyện Giả thì ông ta sẽ không bao giờ đồng ý, cho dù đã nhận lời làm vệ sĩ, ông ta cũng rất tùy tiện, bởi vì theo ông ta nghĩ, với thân phận là con trai của Minh chủ Liên minh Tu Luyện Giả thì ai mà dám chọc giận Nhiếp Hàm. 

 

Nhưng không ngờ lại thực sự đụng phải một người, hơn nữa thực lực còn khủng khiếp đến vậy. 

 

“Ông và thiếu gia nhà ông đều có thể chuẩn bị nói lời trăng trối rồi.” 

 

Giọng nói đầy sát khí của Lý Quân vang lên. 

 

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào Lý Quân, giọng nói khó khăn cất lên. 

 

“Thực lực của cậu rất mạnh, tôi không phải đối thủ của cậu, nhưng tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ đến cái giả phải trả nếu tiếp tục ra tay, chắc hẳn cậu vẫn chưa biết thiếu gia nhà tôi là con trai của Minh chủ Liên minh Tu Luyện Giả.” 

 

“Nếu cậu dám ra tay sát hại, Liên minh Tu Luyện Giả nhất định sẽ lấy mạng cậu, bất kể cậu có thực lực mạnh đến đâu, cậu cũng không thể đối đầu với Liên minh Tu Luyện Giả, vì vậy cậu chắc chắn sẽ chết.” 

 

Nghe thấy lời đe dọa của đối phương, Lý Quân không nhịn được bật cười. 

 

Bản thân anh đã giết không biết bao nhiêu người của Liên minh Tu Luyện Giả rồi, đã kết mối thù không đội trời chung từ lâu rồi. 

 

Hơn nữa, Nhiếp Tiêu Hán có tư cách gì mà đòi lấy mạng mình? 

 

Thậm chí Lý Quân còn rất muốn mau chóng gặp được Nhiếp Tiêu Hán, sau đó tự tay lấy đầu ông ta, diệt trừ tận gốc mối họa này. 

 

Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn đối phương: “Từ lúc tôi giết Nhiếp Vân Hán, tôi đã không sợ sự trả thù của Liên minh Tu Luyện Giả rồi.” 

 

“Cậu đã giết Nhiếp Vân Hán? Chẳng lẽ cậu là…” 

 

Trong mắt người đàn ông trung niên tràn đầy vẻ kinh ngạc, sắc mặt càng trở nên tái nhợt. 

 

Cái chết của Nhiếp Vân Hán đã gây ra chấn động lớn trong Liên minh Tu Luyện Giả, Minh chủ Nhiếp Tiêu Hán càng nổi giận lôi đình. 

 

Ông ta đã phái năm cao thủ cảnh giới Cương Khí đi, kết quả đều chết dưới tay Lý Quân. 

 

Quan trọng là điều này vẫn chưa phải là đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là phó Minh chủ Gia Cát Lạc Tài cũng chết dưới tay Lý Quân. 

 

Gia Cát Lạc Tài là một trong những cao thủ hàng đầu trong Liên minh, ngay trước khi bọn họ lên đường, ông ta còn nghe người ta nói Nhiếp Tiêu Hán đã nổi cơn thịnh nộ, nhưng lại dặn dò cấp dưới đừng manh động, có thể thấy sự đáng sợ của Lý Quân đã khiến Nhiếp Tiêu Hán cũng phải kiêng dè. 

 

Không ngờ rằng lại đụng phải vị sát tinh này. 

 

Điều quan trọng là thiếu gia nhà mình còn chọc giận anh. 

 

“Xong rồi, người khác còn sợ Liên minh Tu Luyện Giả, chứ Lý Quân thì sợ quái gì.” 

 

Trong chốc lát, người đàn ông trung niên gần như tuyệt vọng. 

 

Gặp phải Lý Quân, ông ta hoàn toàn không có đường sống. 

 

Trên đường đi, thiếu gia nhà mình đã làm bao nhiêu chuyện xấu, ông ta còn giúp thiếu gia làm chuyện xấu, tiếp tay cho cái ác. 

 

Nếu biết sẽ gặp phải sát thần Lý Quân này, ông ta thà chết cũng phải bắt thiếu gia nhà mình ngoan ngoãn một chút, khiêm tốn một chút. 

 

Chỉ là bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi. 

 

Ở một bên khác, Nhiếp Hàm đang nằm đó như một con chó chết, không thể nói được lời nào, trong lòng cũng tràn ngập nỗi sợ hãi. 

 

Miệng hắn ta bị đánh nát, nhưng tai thì không điếc. 

 

Mặc dù Liên minh Tu Luyện Giả rất mạnh ở Di Tích Cấm, nhưng vẫn có những người dám chọc giận Liên minh Tu Luyện Giả, Lý Quân chắc chắn là một trong số đó. 

 

“Xong đời rồi.” 

 

Ở một bên khác, những người bạn bè xấu của Nhiếp Hàm vẫn còn ngơ ngác. 

 

Tại sao chỉ một câu nói của thanh niên này lại có hiệu quả như vậy, khiến người đàn ông trung niên vừa nãy còn rất tự tin, bỗng chốc xìu đi như quả cà bị sương muối. 

 

Tuy nhiên, có người đã đoán được thân phận của Lý Quân chỉ qua vài lời nói. 

 

“Tôi nghe Nhiếp Hàm nói, người giết chú của cậu ta là Nhiếp Vân Hán tên là Lý Quân.” 

 

“Lý Quân là ai?” 

eyJpdiI6Im1wZExMelhBc1Bwc0RJdkJBOUtvVFE9PSIsInZhbHVlIjoiVzBJckUyNXoxMGNJSTQrdHBxeG1ydWZRUjBpZ2ZxM0ZPVk9CZ1wvWmExWlRVYVA1K0FjdEExbDM0Y3laa1d4RnQiLCJtYWMiOiI2Yzc1MTE4Y2Y3N2Q5MTU1NDEzY2RjNzQ0Mzc4ZjcyYWQwYzkyOWEyZTJmNTgwMDQyMjdjZDU0NDA3NjI3Yjg0In0=
eyJpdiI6IllrYm1INkswbytHNzNVa2RPdkJpUlE9PSIsInZhbHVlIjoibkE1YlVib2djZFl5dVdrSnJlSytaYUlNalZ0ZEE5UUxlNlB4RERORUNJZzNLTlNJbTVOY1A1N01SbXdIRG0xdTdoZWR3eXhnNER1dFphZUJJcisrV01ZeVcyWUszT1kra0RibUo3OU9iaHoxckZxb3NoUmtlSmw4ZklNZEIxdjBQcnJmZCtmXC9TR2l0bndJazl6aHJsUT09IiwibWFjIjoiMTg0ODNkMmI0Nzc4NGMxZWE4YjllZmNhNjczMjU1NTEyOTg0NDU0ZjQwZmU1ZTE0YWJiM2NkMTc5NTRiYmFmMyJ9

“Sao tôi lại thấy cái tên này hơi quen thuộc.”

Ads
';
Advertisement
x