Mà người bảo vệ bắt đầu đầu tiên thì cười lạnh: “Nhóc con, trước đó không phải mày rất kiêu ngạo sao? Sao bây giờ lại không dám nói nữa, không phải mày muốn xông vào sao? Đến đây, xông vào cho tao xem nào.”
Đối phương hất cằm, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, ánh mắt nhìn Lý Quân đầy khinh thường và coi thường.
Một nhóm bảo vệ phía sau phụ họa: “Đúng, xông vào xem nào.”
“Trước đó phách lối lắm mà, sao bây giờ không ra tay đi.”
Đây là địa bàn của Thương hội Bạch Nguyệt, cho nên bọn họ cậy thế làm càn.
Đừng nói là trong mắt bọn họ, thanh niên trước mặt không đáng nhắc đến, cho dù đối phương có thực lực thật thì đã sao, chỉ cần ra tay là đã phá vỡ quy tắc của Thương hội Bạch Nguyệt, chắc chắn phải chịu trừng phạt.
Bọn họ sợ gì chứ?
“Được, vì các người muốn xem như vậy, vậy tôi sẽ thỏa mãn các người.”
Khóe miệng Lý Quân nhếch lên, nở một nụ cười tà mị, trên lòng bàn tay bắt đầu tập trung khí lực.
Chỉ là đúng lúc này, một bàn tay ngọc mảnh khảnh trắng muốt nắm lấy cổ tay anh, ngăn anh ra tay.
Là Hoàng Phủ Hồng Thường.
Đương nhiên Hoàng Phủ Hồng Thường biết, chỉ cần Lý Quân ra tay, việc xử lý đám tôm tép này cũng dễ như dẫm chết kiến.
Nhưng cô không thể để Lý Quân ra tay.
Lý Quân mà ra tay thì chẳng khác nào hoàn toàn trở mặt với Chu Ưng Tuyết.
Đắc tội với Chu Ưng Tuyết thì coi như mất đi hy vọng cứu mẹ một cách hoà bình.
Mặc dù Lý Quân đã đồng ý giúp cô xông vào Địa Phủ cứu mẹ, nhưng một tổ chức như Địa Phủ quá đáng sợ, nếu không phải đường cùng thì Hoàng Phủ Hồng Thường tuyệt đối không muốn để Lý Quân liều mình đi xông vào Địa Phủ.
Hoàng Phủ Hồng Thường nói nhỏ: “Lý Quân, đừng nóng, có lẽ còn cách giải quyết khác.”
Nhìn vẻ mặt cầu xin của Hoàng Phủ Hồng Thường, Lý Quân hơi do dự, cuối cùng cũng giải tán khí lực trên tay.
Chẳng qua là một đám kiến hôi mà thôi.
Việc Lý Quân có giết bọn họ hay không cũng không quan trọng, hôm nay chủ yếu là đi cùng Hoàng Phủ Hồng Thường.
Vì Hoàng Phủ Hồng Thường không muốn mình ra tay, vậy Lý Quân cũng thôi.
Nhìn thấy cảnh này, Hoàng Phủ Hồng Thường thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt biết ơn nhìn Lý Quân.
Cô quá hiểu phong cách hành sự của Lý Quân như thế nào, không ngờ anh lại chịu nhường nhịn vì cô nên cô thực sự rất cảm kích.
Nhưng việc Lý Quân từ bỏ ý định ra tay, trong mắt đám bảo vệ, đây chính là biểu hiện của sự sợ hãi.
Muốn cứ thế bỏ qua sao, bọn họ không đồng ý.
Thế là bọn họ nhao nhao lên tiếng.
“Ra tay đi, sao không ra tay nữa?”
“Nhóc con, hôm nay các người một là ra tay đánh ngã hết chúng tôi, hai là quỳ xuống dập đầu xin lỗi, nếu không, chuyện này chưa xong đâu.”
Người bảo vệ ban đầu thấy vậy, càng thêm chắc chắn rằng Lý Quân chỉ mạnh miệng, ban nãy chỉ biết nói khoác.
Gã ta cười lạnh: “La Vệ tôi làm bảo vệ ở Thương hội Bạch Nguyệt nhiều năm như vậy, nhân vật lớn nào ở Di Tích Cấm gặp cũng phải khách sáo, nhưng hôm nay một thằng nhóc con lại dám nói lời ngông cuồng trước mặt tôi, La Vệ tôi chịu một chút ấm ức thì không sao, nhưng đây là sự khiêu khích đối với toàn bộ Thương hội Bạch Nguyệt.”
“Tuyệt đối không thể tha cho thằng nhóc này.”
“Đúng vậy, uy phong của Thương hội Bạch Nguyệt không thể mất được!”
Đám bảo vệ đều bị lời nói của La Vệ kích động, ồn ào phụ hoạ theo.
Một người bảo vệ còn chỉ vào Lý Quân và hét lớn: “Lập tức quỳ xuống xin lỗi, nếu không tao sẽ đánh gãy chân chó của mày.”
Ánh mắt Lý Quân từ từ híp lại.
Đúng là được nước lấn tới.
Anh nể mặt Hoàng Phủ Hồng Thường đã định không chấp nhặt với bọn họ, nhưng đám người này lại cứ muốn gây sự, đúng là “đem đèn vào nhà xí, muốn chết rồi.
Hoàng Phủ Hồng Thường ở bên cạnh cũng khẽ thở dài.
Lần này cô không mở lời khuyên can nữa.
Vừa rồi Lý Quân đã rất nể mặt cô, nếu cô lại đứng ra ngăn cản Lý Quân thì đúng là không biết chừng mừng.
Hoàng Phủ Hồng Thường rất rất rõ vị trí của mình.
La Vệ nhận được sự ủng hộ của đồng đội nên càng thêm kiêu ngạo, gã ta đi đến trước mặt Lý Quân, còn giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt Lý Quân mắng: “Thằng ranh con, mẹ mày…”
Lời còn chưa nói xong, ngón tay của gã ta đã bị Lý Quân nắm chặt.
“Rắc.”
Trực tiếp bẻ gãy.
“A!”
La Vệ vừa cất tiếng kêu thảm thiết, cổ đã bị năm ngón tay của Lý Quân bóp chặt, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn xuống người gã ta.
“Một tên bảo vệ nhỏ nhoi cũng dám kiêu ngạo như vậy, đúng là không biết sống chết.”
Giọng nói của anh thản nhiên vang lên, nhưng lại đầy vô tình và lạnh lẽo.
La Vệ đau đến toát mồ hôi lạnh, gã ta căm hận nhìn chằm chằm vào Lý Quân, dùng giọng nói khó khăn hét lên: “Tôi là người của Thương hội Bạch Nguyệt, cậu dám động vào tôi, Hội trưởng sẽ không tha cho cậu…”
Lời còn chưa nói xong, cả người gã ta đã bị Lý Quân ném mạnh xuống đất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất