Ông ta mặc một bộ quần áo màu trắng, tóc chải gọn gàng, có một người đàn ông vạm vỡ đang đứng bên cạnh ông ta, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hung dữ.
Mà xung quanh sân, đầy rẫy những thuộc hạ mặc đồ đen.
Nếu không phải đây là Di Tích Cấm, Lý Quân còn tưởng mình đến gặp một đại ca xã hội đen nào đó.
Lý Quân và Hoàng Phủ Hồng Thường đứng trước mặt đối phương, nhưng đối phương thậm chí còn không thèm liếc mắt, vẫn nằm trên ghế.
“Ực.”
Ông ta rót một ngụm trà vào miệng, uống một cách ngon lành, như thể hoàn toàn không nhìn thấy Lý Quân và Hoàng Phủ Hồng Thường.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, lông mày Lý Quân khẽ nhíu lại, trong lòng có chút không vui.
Mãi cho đến năm phút sau, đối phương mới đặt ấm trà xuống, ngồi thẳng người dậy, quan sát hai người bọn họ từ đầu đến chân rồi nói: “Chính là các người gây rối ở Thương hội Bạch Nguyệt của tôi, đánh bị thương thuộc hạ của tôi?”
“Không thể nói là gây rối, chỉ là giúp Hội trưởng Chu dạy dỗ thuộc hạ thôi.”
Lý Quân nói một cách nhàn nhạt.
Chu Ưng Tuyết không khỏi nhướng mày.
Không ngờ thanh niên này nói chuyện lại kiêu ngạo như vậy.
Thay mình dạy dỗ thuộc hạ, thật là phách lối.
Người đàn ông vạm vỡ bên cạnh càng tức giận nói: “Nhóc con, cậu là cái thá gì? Cũng xứng thay Hội trưởng nhà tôi dạy dỗ thuộc hạ!”
Nói rồi, hắn ta siết chặt nắm đấm, không nhịn được muốn ra tay.
Ai ngờ Chu Ưng Tuyết lại dùng tay ra hiệu ngăn cản hành động của thuộc hạ, liếc nhìn Lý Quân.
“Nghe nói cậu muốn gặp mặt tôi, vì chuyện gì?”
Lần này không đợi Lý Quân lên tiếng, Hoàng Phủ Hồng Thường đã nói trước: “Tôi đến để hỏi thăm Hội trưởng Chu về tin tức của Địa Phủ.”
Nghe thấy hai chữ “Địa Phủ”, sắc mặt Chu Ưng Tuyết lập tức thay đổi.
Ánh mắt ông ta đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Hồng Thường.
“Cô biết chuyện Địa Phủ từ đâu?”
Trong lúc nói chuyện, một luồng sát khí còn lan tỏa ra.
Dưới luồng sát khí này, Hoàng Phủ Hồng Thường không kìm được lùi lại một bước.
Ngược lại, trên mặt Lý Quân thì gần như không thay đổi biểu cảm.
“Nguồn tin của tôi có được, không tiện nói cho Hội trưởng Chu biết, nhưng lần này tôi đến không có ác ý, mẹ tôi đang bị giam giữ trong Địa Phủ, tôi biết Hội trưởng Chu có thể liên hệ với Địa Phủ, được mệnh danh là người phát ngôn của Địa Phủ, tôi muốn nhờ Hội trưởng Chu giúp cứu mẹ tôi ra, tôi bằng lòng trả giá.”
Nghe vậy, Chu Ưng Tuyết nhìn Hoàng Phủ Hồng Thường một lúc, sau đó thu lại ánh mắt, vẻ mặt lại trở nên thoải mái.
“Thì ra là cứu người, vì cô đã biết một số chuyện, người sáng suốt không nói lời mập mờ, người có thể vào nhà tù Địa Phủ chắc chắn không phải người bình thường.”
“Muốn cứu một người ra, cái giá phải trả rất lớn, không biết cô có thể cho tôi cái gì?”
“Chuyện này…”
Hoàng Phủ Hồng Thường suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi đến từ Luyện Khí Sơn Trang, tôi có thể giúp ông luyện khí.”
Ai ngờ Chu Ưng Tuyết lại lắc đầu.
“Luyện Khí Sơn Trang quả thực khá nổi tiếng ở khu vực thứ ba, nhưng cũng chỉ là ở khu vực thứ ba mà thôi, cô nghĩ vũ khí mà cô luyện ra có thể lọt nổi vào mắt xanh của tôi sao?”
Nói rồi, Chu Ưng Tuyết lại cầm ấm trà của mình lên.
Hoàng Phủ Hồng Thường vội vàng giải thích: “Tôi là thiên tài luyện khí ngàn năm có một của Luyện Khí Sơn Trang, pháp khí tôi luyện ra chất lượng rất cao…”
“Được rồi.”
Ngay sau đó, lại bị Chu Ưng Tuyết lạnh lùng ngắt lời.
“Tôi nói không để mắt đến, cô nghe không hiểu sao?”
“Chuyện này…”
Hoàng Phủ Hồng Thường đứng sững lại.
Cô đang nghĩ xem mình có thứ gì có thể lay động Chu Ưng Tuyết thì Lý Quân đã đưa tay ra.
Trong lòng bàn tay anh bày ra năm viên linh thạch màu sắc rực rỡ, chính là linh thạch Tiên Thiên.
“Hội trưởng Chu, tôi dùng cái này làm thù lao, được không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất