“Này anh bạn, trước đó giữa chúng ta có chút hiểu lầm, tôi có thể trả lại năm viên linh thạch cho cậu, cậu cứ thế rời đi có được không?”
“Tôi nghĩ nếu mẹ của bạn cậu đã bị giam trong Địa Phủ thì cậu cũng nên biết Địa Phủ là một thế lực đáng sợ đến nhường nào, chắc cũng không muốn đối địch với Địa Phủ đâu nhỉ.”
Nghĩ đến người đứng sau chống lưng cho mình, Chu Ưng Tuyết bình tĩnh trở lại, nở nụ cười nhìn Lý Quân.
Ông ta đã đồng ý trả lại linh thạch cho Lý Quân, chỉ cần Lý Quân chọn rời đi thì mọi chuyện sẽ bình an vô sự.
Mà nếu Lý Quân ra tay thì phải chịu cái giá phải trả khi đối đầu với Địa Phủ.
Ông ta tin là Lý Quân sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.
“Ông đã được mệnh danh là người phát ngôn của Địa Phủ, chắc hẳn phải biết thông tin về Địa Phủ.”
Lý Quân không đáp lại lời ông ta, mà hỏi ngược lại.
Cho dù Chu Ưng Tuyết không thể giúp Hoàng Phủ Hồng Thường cứu mẹ cô một cách hòa bình thì việc có thể hỏi được thông tin về Địa Phủ từ miệng ông ta cũng là một thu hoạch cực lớn.
“Đương nhiên rồi, nếu không thì sao lại được gọi là người phát ngôn của Địa Phủ.”
Bây giờ Chu Ưng Tuyết hoàn toàn dựa vào danh tiếng của Địa Phủ để bảo toàn bản thân, đương nhiên phải thể hiện mối quan hệ giữa ông ta với Địa Phủ không hề tầm thường.
“Vậy được, nói cho tôi biết vị trí của Địa Phủ, tôi sẽ tha cho ông, tôi đương nhiên sẽ tự mình ra tay cứu mẹ của bạn tôi.”
Lý Quân nhìn chằm chằm vào đối phương nói.
“Cậu đi Địa phủ cứu người?”
Chu Ưng Tuyết tựa như nghe thấy một câu chuyện cười, vẻ mặt trở nên kỳ quái.
Địa Phủ là một trong những thế lực bí ẩn nhất ở Di Tích Cấm, và cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Trong Địa Phủ còn giam giữ rất nhiều cao thủ từng nổi danh khắp Di Tích Cấm, mà những cao thủ đó đều có sư môn, có truyền thừa, có gia tộc hậu thuẫn.
Nhưng dù vậy, bao nhiêu năm qua, trừ khi Địa Phủ chủ động thả người, nếu không thì không một ai có thể thoát ra khỏi Địa Phủ.
Vậy mà thằng nhóc trước mặt này lại nói muốn xông vào Địa Phủ cứu người, thật nực cười.
“Này thanh niên, tôi biết cậu có thực lực không tệ, quả thực rất mạnh, nhưng cậu có biết Địa Phủ là sự tồn tại như thế nào không? Cậu có biết Địa Phủ có bao nhiêu cao thủ không?”
“Nhìn khắp Di Tích Cấm, thế lực có thể đối đầu với Địa Phủ chỉ có lèo tèo vài ba cái, không biết cậu xuất thân từ thế lực nào?”
Chu Ưng Tuyết cười lạnh hỏi.
“Tôi xuất thân từ thế lực nào không quan trọng, quan trọng là nếu ông không nói cho tôi thông tin về Địa Phủ, hôm nay tôi sẽ lấy mạng ông.”
Nghe lời của Lý Quân, sắc mặt Chu Ưng Tuyết biến đổi.
Ông ta cũng không ngờ lại gặp phải một người không sợ Địa Phủ.
Sau khi hít một hơi thật sâu, ông ta lên tiếng: “Cậu muốn biết địa chỉ của Địa Phủ, được, vậy tôi nói cho cậu vị trí cụ thể của Địa Phủ.”
Nói đến đây, giọng nói của ông ta đột nhiên nhỏ lại.
Lý Quân vô thức nghiêng người về phía trước để lắng nghe.
“Rầm.”
Đột nhiên, từ người Chu Ưng Tuyết bùng nổ ra một luồng khí thế kinh khủng, như thuốc nổ đột nhiên phát nổ.
Một luồng hàn quang sắc bén như tia chớp đâm thẳng về phía Lý Quân.
“Nhóc con, muốn biết tin tức của Địa Phủ, vậy tôi sẽ đưa cậu xuống Địa Phủ.”
Sắc mặt Chu Ưng Tuyết trở nên dữ tợn, trong mắt tràn ngập sự tàn ác.
Có thể làm Hội trưởng Thương hội Bạch Nguyệt, đương nhiên cũng không phải là người dễ đối phó.
Lúc này ra tay, quả thực tàn nhẫn đến tột cùng.
Dù sao ông ta cũng là Hội trưởng Thương hội Bạch Nguyệt, hơn nữa còn là cường giả cảnh giới Thần Biến, ông ta có đủ tự tin để giết chết thanh niên trước mặt bằng cách tấn công bất ngờ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất