Lý Quân lại dám đánh người của Thi Hạo Cường, lần này coi như tiêu đời rồi.
Tử Huyên vội kêu lên: "Thi gia chủ, tôi và người này không quen biết, chính anh ta đã đánh thuộc hạ của ngài, không liên quan gì đến tôi.”
Nhưng lúc thế này, Tử Huyên chỉ muốn bảo vệ sự an toàn cho bản thân.
Hoàng Phủ Hồng Thường sững sờ quay người nhìn Tử Huyên.
Cô không ngờ Vu Tử Huyên lại nói ra những lời này.
Bắt gặp ánh mắt của Hoàng Phủ Hồng Thường, Tử Huyên chẳng hề chột dạ, trái lại còn mạnh miệng.
“Tôi không hề quen biết anh ta mà, chính anh ta đã ra tay đánh người nhà họ Thi, chả nhẽ tôi cũng phải vạ lây sao?”
Hoàng Phủ Hồng Thường thật sự muốn tát cho Tử Huyên một cái.
Tuy trước đây cô bạn này hơi ham hư vinh, nhưng không ngờ lại vô ơn đến vậy.
Biết vậy vừa rồi lúc cô ta chạy đến, cô nên tránh xa ra.
“Nhãi ranh, muốn làm anh hùng cứu người đẹp hả, chán sống rồi.”
Thị Hạo Cường đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ, ngay lập tức, vài hơi thở nhắm thẳng Lý Quân.
Lý Quân thì nói vọng ra xa: “Chu Ưng Tuyết, ông đến rất đúng lúc, việc còn lại giao cho ông.”
Thì ra Chu Ưng Tuyết vừa mới xã giao xong, đang định đi tìm Lý Quân, đúng lúc đi đến ngang qua đây.
"Hội trưởng Chu? Mày còn trông cậy ngài ấy đứng ra bảo vệ mày à?"
"Ha hả, hội trưởng Chu là chỗ dựa của gia chủ nhà tao đấy. Ngài ấy mà đến đây thì chắc chắn sẽ giúp gia chủ của chúng tao."
"Ha ha ha…"
Vài tên cấp dưới cười ầm lên, nhìn Lý Quân bằng ánh mắt giễu cợt.
Xung quanh, rất nhiều người đứng xem không khỏi lắc đầu.
Bọn họ đều hiểu rõ Chu Ưng Tuyết là người thế nào, chắc chắn không phải kẻ lương thiện.
Thi Hạo Cường là chó săn trung thành của Chu Ưng Tuyết, cho nên Chu Ưng Tuyết chắc chắn sẽ đứng về phía gia chủ Thi chứ không phải Lý Quân - người đang ở thế phải.
Ngay lập tức, vô số người nhìn Lý Quân với ánh mắt thương hại, cho rằng Lý Quân chắc chắn sẽ chết.
Thi Hạo Cường càng cười lớn.
"Mày còn muốn nhờ Hội trưởng Chu đòi lại công bằng à, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Tao là người của Hội trưởng Chu, lát nữa mày sẽ biết Hội trưởng Chu sẽ giúp ai."
Thi Hạo Cường vừa dứt lời, Chu Ưng Tuyết đã mặt lạnh đi tới.
Thi Hạo Cường vội vàng ra vẻ nịnh nọt chào đón.
"Hội trưởng Chu, ngài đến rồi. Tên nhóc này rõ ràng biết tôi là người của ngài mà còn dám ra tay làm bị thương thuộc hạ của tôi. Xin ngài nhất định phải cho hắn một bài học."
Nói xong, Thi Hạo Cường chỉ vào Lý Quân, vẻ mặt đắc ý nói: "Nhóc con, Hội trưởng Chu ở đây rồi, mày xem ngài ấy sẽ giúp ai, mày đúng là thứ không biết sống chết."
Nhưng gã ta còn chưa nói hết câu.
"Bốp!"
Một cái tát vang dội giáng xuống mặt gã ta.
Là Chu Ưng Tuyết ra tay.
Cái tát này khiến Thi Hạo Cường đờ đẫn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mình đã nói câu nào làm Hội trưởng Chu tức giận?
Tử Huyên ở bên cạnh cũng bối rối.
Không phải nói Thi Hạo Cường là đàn em của Chu Ưng Tuyết sao? Sao lại bị đánh? Chuyện gì thế này?
Không chỉ cô ta, tất cả mọi người xung quanh đều có chút ngây người.
Chỉ thấy Chu Ưng Tuyết lạnh lùng nói: "Thi Hạo Cường, mẹ kiếp, mày dám đắc tội với ngài Lý, đúng là muốn chết."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất