Lý Quân và Nhậm Nhã Quỳnh đi đến một góc khuất, một vài thuộc hạ của Nhậm Nhã Quỳnh lập tức tản ra, đứng xung quanh, ngăn người khác đến nghe lén. 

 

Nhậm Nhã Quỳnh quay người lại, ánh mắt đánh giá Lý Quân từ trên xuống dưới, trên khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp không thể hiện chút cảm xúc nào. 

 

Lý Quân không lên tiếng, mà đợi Nhậm Nhã Quỳnh nói trước. 

 

Đối với người dì hai này, Lý Quân không có chút thiện cảm nào. 

 

Có họ hàng như nhà họ Nhậm như thế này, thà không có còn hơn. 

 

Thấy Lý Quân không nói gì, cuối cùng Nhậm Nhã Quỳnh cũng mở lời. 

 

“Tôi đã nghe về chiến tích của cậu ở di chỉ Hoàng Tuyền Tông, nói thật, cậu rất xuất sắc, khiến tôi và cả ông ngoại cậu đều cảm thấy bất ngờ.” 

 

Lý Quân cười lạnh: “Đừng có nhận bừa người thân, ông ta không xứng làm ông ngoại của tôi.” 

 

Nhậm Nhã Quỳnh khẽ nhíu mày. 

 

Thái độ của Lý Quân khiến cô ta cảm thấy không hài lòng, không biết tôn trọng người lớn như vậy, vô lễ, không có giáo dục. 

 

Tuy nhiên, nghĩ đến thực lực hiện tại của Lý Quân và mục đích của mình hôm nay, Nhậm Nhã Quỳnh không lên tiếng chỉ trích gì, mà tiếp tục nói: “Huyết mạch tình thân là thứ không thể cắt đứt, trong cơ thể cậu chảy dòng máu của nhà họ Nhậm, nếu không có huyết mạch ưu tú của nhà họ Nhậm, làm sao cậu có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay?” 

 

Nhậm Nhã Quỳnh và cả nhà họ Nhậm đều nhất trí cho rằng Lý Quân có được thành tựu như ngày hôm nay, nên cảm ơn nhà họ Nhậm. 

 

“Lý Quân, có thể trước đây giữa nhà họ Nhậm và cậu có một vài hiểu lầm, nhưng tôi nghĩ đã là hiểu lầm thì cứ nói ra là được, người một nhà nào có thù oán gì.” 

 

“Vốn dĩ tôi định đến di chỉ Hoàng Tuyền Tông để tìm cậu, không ngờ lại gặp cậu ở đây, chắc hẳn cậu cũng đến vì món pháp khí kia.” 

 

“Chỉ cần cậu chịu trở về nhà họ Nhậm, tôi có thể nhường món pháp khí đó cho cậu, không có tôi tranh giành, món pháp khí đó nhất định sẽ thuộc về tay cậu.” 

 

“Đây chỉ là một chút lợi ích nhỏ không đáng kể, chỉ cần cậu gia nhập nhà họ Nhậm, sau này sẽ không thiếu các loại pháp khí và tài nguyên tu luyện. Thậm chí còn cho cậu có tư cách cạnh tranh vị trí gia chủ tiếp theo của gia tộc họ Nhậm, đây là đãi ngộ chỉ có con cháu dòng chính mới có.” 

 

“Hơn nữa, theo tôi được biết, cậu đã đắc tội với Thiên Đạo Minh và Liên minh Tu Luyện Giả, đây đều là những thế lực siêu cấp của Di Tích Cấm.” 

 

“Đặc biệt là Thiên Đạo Minh, cường giả như mây, một khi sự trả thù của họ bắt đầu, cậu chắc chắn sẽ không có đường sống, dù thực lực của cậu có mạnh đến đâu cũng vô dụng.” 

 

Nhậm Nhã Quỳnh khéo léo dụ dỗ. 

 

Lý Quân lại bĩu môi khinh thường, không muốn lãng phí thời gian với cô ta, anh nói thẳng: “Tôi sẽ không trở về nhà họ Nhậm. Tôi đã nói rồi, có một ngày tôi sẽ bước chân vào nhà họ Nhậm, nhưng không phải để trở về, mà là để đòi lại công bằng cho người mẹ bất hạnh của tôi.” 

 

Nghe Lý Quân nói vậy, sắc mặt Nhậm Nhã Quỳnh lập tức trở nên khó coi. 

 

Cô ta nhìn chằm chằm vào Lý Quân với ánh mắt lạnh lùng: “Cậu quá kiêu ngạo, đến nhà họ Nhậm để đòi công bằng ư? Dù cậu có khác xưa, cũng còn lâu mới đủ tư cách.” 

 

“Lý Quân, thực lực mạnh mẽ đã khiến cậu lạc lối. Tôi nhắc nhở cậu, tốt nhất là hãy cất đi sự kiêu ngạo của mình, vì cậu hoàn toàn không biết nhà họ Nhậm đáng sợ đến mức nào đâu, càng không hiểu được sức mạnh thực sự đáng sợ trong Di Tích Cấm.” 

 

“Trước những sức mạnh như vậy, cậu vô cùng nhỏ bé.” 

 

Nhậm Nhã Quỳnh có chút tức giận, trong mắt cô ta, nhà họ Nhậm đã đưa ra cành ô liu và những điều kiện ưu đãi như vậy, Lý Quân không có lý do gì để từ chối. 

 

Nhưng không ngờ Lý Quân lại kiêu ngạo đến vậy, thái độ của anh mà để nhà biết được, cha cô ta chắc chắn sẽ nổi giận. 

 

Nếu cha cô ta ra tay, Lý Quân chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì. 

 

Lý Quân không muốn trở về nhà họ Nhậm thì thôi, lại còn muốn đòi công bằng cho Nhậm Châu Vũ, đúng là không biết sống chết. 

 

Nhậm Nhã Quỳnh chỉ cảm thấy buồn cười. 

 

Lý Quân hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của các thế lực siêu cấp trong Di Tích Cấm. 

 

Lý Quân nhìn Nhậm Nhã Quỳnh, anh gằn từng chữ một: “Sau này đừng có cố gắng lôi kéo tôi nữa. Sở dĩ tôi không giết cô, là vì có một ngày tôi sẽ đến nhà họ Nhậm để tính sổ, nhưng nếu cô còn dám nói nhảm trước mặt tôi, tôi không ngại vặn đầu cô xuống trước đâu.” 

eyJpdiI6IjJkRmg5VVlnXC9sZXY1T0RxYXN5K0hBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJJTnd0aU43S044MlZPd3VpK0w2QnhZNlBmUVBwcmU1YmpCKzVYQm8yeUtXeFgzblVuc09kb3RUTUlvalJKXC9VIiwibWFjIjoiYzMxMjk5MTUxMWFkM2NlN2JiODg1MTMwNzFhOGM3ZGM4ZmU3ZWUzZWYzNTFlMTZlMzYyMTAxMzYxNzAyZmU5NCJ9
eyJpdiI6Ikx3TmxRbUhoNVltdWNxemd1elRLRmc9PSIsInZhbHVlIjoiNHdNd1NhOERlVWdDQ2tNK3RMTGFFd1RzcVwvNUllM0ErXC9Yc1ZrNXZlaEZIZTBqRkJlR3hoNjZ2QWlNdmdhZXFnSmJ4N0xpKzNSZHdlNElpOXJsV2E4NEpDcXpyVW5IS01SNkRSekdzMURqbXk1c1BsbHRiTDFGWFJncFwva1VDMGgxUUNUV2RKRDRvZEZ1SWhlRUpnOVRRPT0iLCJtYWMiOiIyM2JhN2ZkZDEyZGVlMmUwNmNmZjBlYTYxMGQxM2U2OTM1ZmI0OTNjOWQ5ODlmOWQ4NzA4ZTI2YTk0YzYzZGU4In0=

Nhậm Nhã Quỳnh không khỏi nắm chặt tay, đã rất lâu rồi không có ai dám đe dọa cô ta như vậy.

Ads
';
Advertisement
x