Bọn họ thuộc về mấy thế lực lớn khác nhau, giờ phút này đều nhìn Lý Quân bằng ánh mắt đầy sát khí.
Bạch Giao là thứ mà các thế lực phải đoạt cho bằng được. Vì nó mà các thế lực đã chém giết đỏ cả mắt, suýt đánh nát cả óc, cuối cùng lại rơi vào tay Lý Quân, bảo sao bọn họ không giận.
"Vừa rồi ta thấy một luồng ánh sáng hồng lóe lên, sau đó Bạch Giao biến mất, chứng tỏ trên người tên này có một pháp khí không gian.”
Một gã đàn ông hét to.
Nghe vậy, đám người nhìn Lý Quân với ánh mắt thèm khát.
Pháp khí không gian quý báu không kém gì Bạch Giao.
Bởi trong Di Tích Cấm, pháp khí không gian vẫn chỉ sự tồn tại trong truyền thuyết.
Nghe nói chỉ Chư Thánh Địa mới có.
Trong Di Tích Cấm không ai biết cách luyện chế pháp khí không gian.
"Nhãi ranh, giao Bạch Giao ra thì còn có thể tha cho ngươi một mạng, bằng không hôm nay ngươi chết chắc."
Một cao thủ Thần Biến hậu kỳ quát lớn.
Đúng lúc đó, có người bỗng kêu thất thanh, phát hiện ra thi thể của Kha Cảnh Thắng ở cách đó mấy chục mét.
"Kha Cảnh Thắng chết rồi, bị tên này giết.”
Nghe vậy, bầu không khí trên sân lập tức lắng lại.
Vô số người biến sắc.
"Kha Cảnh Thắng cận kề Thần Biến đỉnh phong, vậy mà bị người ta giết."
"Chẳng lẽ chết trong tay tên này?"
"Ở đây ngoài hắn ra thì còn ai nữa."
Trong khoảnh khắc, tất cả nhìn Lý Quân với ánh mắt đầy vẻ kiêng kị, dè chừng.
Kẻ vừa còn hò hét bắt Lý Quân giao đồ ra vô thức lùi lại mấy bước.
"Cho dù hắn có thể giết Kha Cảnh Thắng thì đã sao? Cao thủ ở đây đông thế này, chẳng lẽ còn sợ hắn?"
"Đúng thế!"
Lúc này, có người còn rút ngọc giản truyền tin ra, định báo tin cho chủ nhân của mình.
"Không cần báo nữa, chúng ta đã tới."
Một giọng nói vang dội truyền đến, lại có mấy luồng khí tức khủng bố xuất hiện.
Từng bóng người lần lượt hiện thân.
Hiển nhiên ngay khi Bạch Giao chạy thoát, đã có kẻ truyền tin cho những cao thủ đỉnh cấp này.
Tổng cộng có bảy người, đều là Thần Biến đỉnh phong.
Phải biết rằng trong khu 1 của Di Tích Cấm, cao thủ Thần Biến đỉnh phong cũng chỉ có hơn chục người, lần này vì đuổi bắt Bạch Giao mà gần một nửa trong số đó xuất hiện.
Bọn họ vừa xuất hiện, khí thế cường đại đã khiến không khí như đặc quánh lại.
Một người trong đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Quân, tay cầm một cây trường thương, khí tức từ cây thương khóa chặt lấy Lý Quân.
"Nhãi ranh, thứ như Bạch Giao không phải hạng con kiến như ngươi có thể chiếm hữu. Giao ra thì còn đường sống, bằng không thì chết."
Giọng điệu đối phương cực kỳ ngạo mạn.
Lý Quân chỉ cười khinh: "Bạch Giao đâu phải đồ của ngươi. Đã bị ta đoạt thì là của ta. Bảo ta giao thì ta phải giao à? Ai cho ngươi cái mặt đó? Nhà ngươi không có gương thì ta đái cho một vũng mà soi, tự nhìn lại mình đi."
Nghe vậy, lão già cầm thương giận quá hóa cười: "Trẻ ranh mà miệng mồm độc địa. Ở Di Tích Cấm chưa từng có ai dám nói vậy với Triệu Nho này. Giờ dù ngươi có giao đồ ra, ta cũng phải cắt lưỡi ngươi cho nhớ đời."
Triệu Nho vừa nói xong, mấy cao thủ khác cũng lần lượt bước lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất