Lý Mộng Vân quá hiểu cháu trai mình, đã lấy ra, nếu còn không nhận thì thằng sẽ không yên tâm. 

 

 

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa. 

 

Bạch Kính Đình và em gái Bạch Tú Dung lần lượt đi vào. 

 

Vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói chua ngoa của Bạch Tú Dung. 

 

“Lý Mộng Vân, thằng cháu chị đúng là không ra gì, nó vậy mà phong sát Tập đoàn Bạch Thị…” 

 

Giọng nói đột nhiên im bặt. 

 

Bạch Tú Dung nhìn thấy Lý Quân đang ngồi trên ghế sofa, cổ họng như bị ai bóp nghẹt. 

 

Chửi sau lưng người khác, kết quả bị chính chủ nghe thấy. 

 

Bạch Kính Đình cũng nhìn thấy Lý Quân, vội vàng lên tiếng muốn xoa dịu nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Lý Quân. 

 

“Bà vừa nói gì? Nói lại lần nữa cho tôi nghe thử xem.” 

 

Lý Quân cười nhạt, nhưng nụ cười đó lại rất lạnh. 

 

Bị Lý Quân nhìn chằm chằm, toàn thân Bạch Tú Dung không khỏi cứng đờ. 

 

Lúc này, Lý Quân đã bước về phía Bạch Tú Dung. 

 

Bạch Kính Đình muốn ngăn cản, nhưng lại bị Lý Quân đẩy sang một bên. 

 

“Cậu… cậu muốn làm gì?” 

 

Bạch Tú Dung lắp bắp hỏi. 

 

“Bốp.” 

 

Một cái tát vả thẳng vào mặt Bạch Tú Dung, khiến bà ta xoay tròn hai vòng tại chỗ. 

 

“Cô của tôi mà bà cũng dám chất vấn? Tôi nói cho bà biết, không ai được phép bắt nạt cô tôi, nếu tôi phát hiện bà có chút bất kính nào với bà ấy, có tin tôi cho người nhét bà vào trong bao tải rồi băm vằm ra không.” 

 

Giọng nói lạnh lẽo của Lý Quân khiến Bạch Tú Dung run lẩy bẩy. 

 

Bạch Kính Đình cũng không dám hé răng. 

 

Lý Quân hừ một tiếng rồi nói với Lý Mộng Vân: “Cô, có chuyện gì thì cứ đi tìm Vũ Tạ Hoa, hoặc gọi thẳng cho Tô Vạn Lý, tuy cháu không hay ở Long Quốc, nhưng cô của Lý Quân này còn chưa đến lượt người khác bắt nạt.” 

 

“Ai dám chỉ tay năm ngón tôi sẽ chém đứt tay kẻ đó, dượng cũng không ngoại lệ.” 

 

Lý Quân vừa nói vừa liếc nhìn Bạch Kính Đình. 

 

Cái liếc nhìn ấy khiến Bạch Kính Đình sợ đến mức tim đập thình thịch. 

 

Lý Quân đã nhịn hết đổi anh em nhà này, nếu không phải là chồng của cô mình thì hôm nay hắn đã cho người chôn sống cả hai rồi.” 

 

Rời khỏi nhà cô, Lý Quân lại đến tập đoàn Quân Lâm gặp Cố Bắc Vũ. 

 

Hiện tại, Cố Bắc Vũ nắm giữ tất cả nghiệp vụ của Quân Lâm tập đoàn, ngoài Lý Quân thì hắn là người đứng đầu. 

 

Gặp được Lý Quân, Cố Bắc Vũ rất kích động, ông chủ này rốt cuộc cũng đã xuất hiện. 

 

Vốn định báo cáo nghiệp vụ với Lý Quân, nhưng Lý Quân lại không có ý muốn nghe, hắn dặn dò vài câu đã quay người rời đi. 

 

Lúc rời khỏi tập đoàn, trời đã tối. 

 

Lý Quân rời khỏi Sở Châu, trở về Di Tích Cấm. 

 

Tuy là đêm khuya, nhưng khi Lý Quân trở về Chiến Long điện vẫn kinh động tất cả mọi người. 

 

Mọi người tụ tập trong đại điện. 

 

“Điện chủ, chuyện của chưởng giáo Vũ Hóa thế nào rồi?” 

 

Chu Ưng Tuyết hỏi. 

 

Lúc này, vết thương trên người Chu Ưng Tuyết đã gần khỏi hẳn. 

 

Nhưng chuyện của chưởng giáo Vũ Hóa vẫn luôn đè nặng trong lòng bọn họ, dù sao thì đó cũng là một tông môn lớn ở Thánh Địa. 

 

“Đã giải quyết xong xuôi cả rồi, tôi định ngày mai sẽ đi Thánh địa cứu Đàm Đài Khinh Vũ ra.” 

 

Nói xong, Lý Quân nhìn qua một lượt, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ. 

 

Thiếu rất nhiều người. 

eyJpdiI6InlqN2VEV0ppNDRMZEYwWUhaekhGc3c9PSIsInZhbHVlIjoiZ1BIQ2JrWloyTTUrNzVrMDl4RkVaV24wOU0zc1NFdUpvMFAzeEtCdlhoYkR0c3pZWEhnTnFMU3VPa2F6S3JaeSIsIm1hYyI6IjRlZGMxZTNkYjc1MmNkMzQ5YzMxMGQ4ZmI5YTk2ZTFmN2JlMWE3YzNkNzVkYjA1MWUxMmMxYzM0ZTlhMjkxMDIifQ==
eyJpdiI6IlB6TjkwM3pyaTlwSXpqWEpLV1ZkaUE9PSIsInZhbHVlIjoiMlBHV2RENENzVFwvMUdOMmhZb0xqU3MyMG54RXBmRGRXRXVzXC9qdkhrVkxiTlFRVFRTVEZvdkoySFhJcXRjZUpaYk1vRGIydStMOVZQT3FUZ1d2Z3c2RnlkbXRcL3ZEbjJmNzVhQ3hlVFoycmROVUpCYXNuY2FoQnNGRHVSbUh0VTRCbjlPRVBROExYY0JIQWRlNHZyaVpHVldQUEZ2Q21cLzJwWnN6cGRteU9XVHlqQUlEWWlVQUQraWcwRGlFSlc4SENsWnc0dDk4bEN6UlByc01JRmFUNjFyWGoycW81MzFUek56RytcL3pic3ZcL2hmeVFGMW5FYTBpd2kwNjU4ZVgxbSIsIm1hYyI6IjM1YzE2M2UwN2UxZTE3YzM5YzMxMDQxMmM4ZjRlMzc5Y2ViM2Q5ZDM0OTgxMDE0MTc4ZGQzMTg4NDQ1YjA2OTEifQ==

Ads
';
Advertisement
x