Dọc đường đi, Hoàng Phủ Hồng Thường vẫn để Lý Quân khoác vai dìu đi, ra vẻ sợ đến mất hồn.
Nhưng thấy mẹ và cậu, cô xấu hổ chủ động tách khỏi Lý Quân.
Lần đầu làm mấy chuyện này, Hoàng Phủ Hồng Thường có hơi xấu hổ.
"Lý Quân, sao cậu cũng ở đây?”
Mộc Tình thấy Lý Quân thì rất vui.
Cô giới thiệu với em trai mình: "Đây là Lý Quân, người trong lòng của Hồng Thường."
Nghe mấy chữ “người trong lòng", mặt Hoàng Phủ Hồng Thường đỏ bừng.
Mộc Viễn thì đảo mắt nhìn Lý Quân từ đầu đến chân.
Hoàng Phủ Hồng Thường kể lại mọi chuyện trên đường.
Nghe xong, Mộc Tình gằn giọng nói.
"Long Hổ sơn trang dám nhòm ngó con gái ta, đáng chết."
Mộc Viễn thì tỏ vẻ lo lắng.
Đó chính là Long Hổ sơn trang, không hề dễ chọc.
Tuy Mộc Gia Trang có chút danh tiếng ở trấn Bạch Thủy, nhưng so với Long Hổ sơn trang thì chẳng đáng vào đâu.
"Xem ra đành bỏ tiền ra để yên chuyện vậy.”
Mộc Viễn nghĩ thầm.
Bên kia.
Trên phố.
Quản sự của Long Hổ sơn trang nhìn mấy cái xác do Tiêu Tinh Hồn hạ sát, mặt mày âm trầm đến đáng sợ.
Ông ta đã nghe loáng thoáng tình hình từ người xung quanh.
"Một Mộc Gia Trang cỏn con mà cũng dám giết người của Long Hổ sơn trang? Tên Mộc Viễn này chán sống rồi."
Tên quản sự lập tức sai thuộc hạ chuyển hết xác về, đồng thời vội vã đi bẩm báo mấy vị trang chủ.
Còn bên này, trò chuyện với Lý Quân một lúc, Mộc Tình chủ động rời đi, nhường không gian riêng cho con gái và Lý Quân.
Bà bước ra thì thấy em trai Mộc Viễn đang dặn dò thuộc hạ chuẩn bị gì đó.
"Em đang làm gì vậy?"
Mộc Tình thắc mắc.
Mộc Viễn thở dài: "Đắc tội Long Hổ sơn trang, chắc chắn bọn họ sẽ không chịu bỏ qua. Em chuẩn bị ít linh thạch để xin lỗi, mong yên chuyện."
Khi nãy, trước mặt Lý Quân, Mộc Viễn không tiện nói thẳng, dẫu sao Lý Quân vì cứu cháu gái của ông mà ra tay, ông không muốn để Lý Quân áy náy.
Nhưng với chị gái thì không cần giấu.
"Mộc Viễn, thật ra không cần vậy đâu. Chẳng lẽ em quên những gì chị từng nói rồi sao, Lý Quân rất lợi hại, là người mạnh nhất Di Tích Cấm.”
Còn chưa nói xong đã bị Mộc Viễn cắt ngang: "Chị, người của Di Tích Cấm sao so được với chư Thánh Địa. Long Hổ sơn trang cũng không phải là thế lực mà Lý Quân có thể chống lại."
Mộc Tình vừa định phản bác.
"Trang chủ, nguy rồi!"
Quản gia của Mộc Gia Trang thở không ra hơi chạy vào.
"Chuyện gì?"
Mộc Viễn vốn đang bực bội, thấy quản gia hớt hải thì nhíu mày.
"Trang chủ, người của Long Hổ sơn trang đã đến, bảo ngài mang kẻ giết người tới Long Hổ sơn trang tạ tội, bằng không sẽ san phẳng Mộc Gia Trang."
"Kẻ giết người?"
Mộc Viễn như bị sét đánh ngang tai.
Lúc nãy Hoàng Phủ Hồng Thường kể là Lý Quân đánh bị thương người của Long Hổ sơn trang, sao giờ lại thành giết người?
Đó là vì khi đó Hoàng Phủ Hồng Thường mải mê dựa vào lồng ngực rắn chắc của Lý Quân, hoàn toàn không nghe thấy mấy tiếng kêu thảm sau lưng mình.
"Xong rồi! Xong rồi!"
Mộc Viễn bàng hoàng như mất hồn.
Đánh bị thương và giết người, tính chất hoàn toàn khác nhau.
Bị thương thì còn có thể dùng linh thạch để bồi thường, chứ giết người thì phải đền mạng.
Không chỉ Lý Quân phải đền mạng, cả Mộc Gia Trang cũng phải hứng chịu lửa giận.
Mộc Viễn cảm thấy nhiệt độ xung quanh lạnh hẳn đi.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất