Ở các nơi trong khu vực điện Vu Thần, rất nhiều cường giả đều nghe thấy âm thanh, lần lượt từng hình bóng không ngừng xuất hiện rồi nhìn về phía lôi đài bên này.  

             “Tại sao phó điện chủ Dương Thiên muốn khiêu chiến Phó điện chủ Thần Luân?”  

             “Nghe đồn trên lôi đài này có cường giả luôn nhằm nhò khiêu chiến đệ tử Tân Tuyệt của phó điện chủ Dương Thiên.”  

             “Trước đó Phó điện chủ Thần Luân và phó điện chủ Dương Thiên lại có mâu thuẫn rất lớn.”  

             “Đúng, phó điện chủ Dương Thiên lập tức biến mất sáu trăm nghìn năm nên rất có thể đã chết, cho nên khiến trong lòng Thánh Vương Thần Luân có một vài suy nghĩ.”  

             ...  

             Những cường giả này truyền âm nói, trong lòng biết được một chút tin tức.  

             Ầm!  

             Ở nơi xa, mấy hình bóng bay tới, trên toàn bộ thân người tản ra khí thế dao động mãnh liệt.  

             “Hừ!” Một hình bóng trong đó hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bay ra, đứng ở trên lôi đài.  

             Cường giả đến đây đều là Thánh Vương Nguyệt Mặc, Thánh Vương Thần Luân, Thánh Vương Càn Vân.  

             Thánh Vương Nguyệt Mặc nhìn Dương Thiên, tinh tế cảm nhận được sức mạnh khủng bố ẩn giấu trong cơ thể, trong mắt lộ ra thần sắc hứng thú.  

             “Dương Thiên, thời gian sáu trăm ngàn năm, không biết ngươi có tiến bộ hay không?” Trong lòng Thánh Vương Nguyệt Mặc âm thầm nói.  

             Ông ta biết thực lực của Dương Thiên mạnh hơn Thánh Vương Thần Luân nhưng ông ta cũng không nói, vừa vặn có thể thấy rõ một chút thực lực của Dương Thiên.  

             Về việc những cường giả kia liên tục khiêu chiến Tân Tuyệt trước đó, Thánh Vương Nguyệt Mặc đã biết nhưng ông ta không để ý chút nào. Khiêu chiến, chỉ cần không chết là được, thiên tài giống như Tân Tuyệt thì ông ta gặp qua nhiều lắm.  

             Hơn nữa, không ngừng tiếp nhận khiêu chiến, nếu như điều chỉnh trạng thái của bản thân, còn có thể đạt được rèn luyện trong đó, nhanh chóng trỗi dậy. Đây cũng là một cơ hội nhưng có nguy cơ thôi.  

             Vấn đề này còn chưa đủ khiến Thánh Vương Nguyệt Mặc quan tâm.  

             “Thánh Vương Dương Thiên, bằng thực lực của ngươi còn muốn khiêu chiến ta?” Thánh Vương Thần Luân tức giận nói.  

             “Vì cái gì không dám?” Mặt Dương Thiên lạnh như băng nói: “Mấy trăm ngàn năm trước thua Thánh Vương Thần Luân ngươi, thế nhưng trong lòng ta luôn không phục.”  

             “Hừ! Vậy ta để ngươi nhìn một chút, cho dù là hiện tại thì chắc chắn thực lực của ngươi cũng không phải đối thủ của ta!” Thánh Vương Thần Luân giận dữ hét lên.  

             Khí huyết trên người ông ta sôi trào, khí thế kinh khủng dao động truyền ra, sau đó giống như một con hung thú khủng bố, trực tiếp đánh về phía Dương Thiên.  

             Thánh vương Thần Luân nổi giận gầm lên một tiếng, cả người giống như một con hung thú, trực tiếp lao về phía Dương Thiên.  

             Đông đảo cường giả xung quanh đều dõi mắt về phía lôi đài.  

             Dương Thiên và Thánh vương Thần Luân đều là điện phó của điện Vu Thần, thực lực thể hiện ra lúc trước cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu.  

             Dương Thiên bình tĩnh nhìn về phía Thánh vương Thần Luân đang bay về phía mình. Sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh, thân thể cũng không động đậy.  

             “Ngươi dám lớn mật như vậy?” Trong mắt Thánh vương Thần Luân tràn ngập vẻ tức giận. Mấy chục vạn năm trôi qua, ông ta cũng có được một ít cơ duyên, thực lực tăng lên một chút, ít nhất thì cũng cường đại hơn lúc trước.  

             Thế mà Dương Thiên lại không thèm để ý đến ông ta chút nào.  

             Rốt cuộc, ông ta đã đi tới bên người Dương Thiên.  

             Vút!  

             Dương Thiên vươn tay ra, sau đó nắm đấm của Thánh vương Thần Luân bị hắn túm lấy, thân thể của ông ta cũng trực tiếp ngừng lại.  

             “Cái gì?” Ánh mắt của Thánh vương Thần Luân lộ rõ vẻ khó tin. Bây giờ ông ta đang phát huy thực lực cường đại nhất của mình, thế nhưng lại bị Dương Thiên ngăn cản một cách dễ dàng như thế.  

             “Thánh vương Thần Luân, chỉ dựa vào thực lực như vậy mà cũng dám nhằm vào đệ tử của ta?” Ánh mắt Dương Thiên lạnh như băng.  

             “Răng rắc!”  

             Một âm thanh thanh thúy vang lên, bàn tay đang tung quyền của Thánh vương Thần Luân bị Dương Thiên bóp nát.  

             “Rầm!”  

             Dương Thiên lại tung chân đá một cước, thân hình của Thánh vương Thần Luân lập tức bị đá bay về sau, va thẳng lên một tòa cung điện. Tòa cung điện đó bị ông ta va đổ rầm xuống.  

             Chỉ một đòn đã khiến Thánh vương Thần Luân hoàn toàn thất bại!  

             Hư không lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi cường giả đều nhìn Dương Thiên, trong mắt đầy vẻ không thể nào tin được.  

             “Trời ạ! Chỉ một đòn mà điện phó Dương Thiên đã đánh bay điện phó Thần Luân, thực lực này hoàn toàn nghiền áp!”  

             “Sáu mươi vạn năm trước, thực lực của điện phó Dương Thiên còn không địch nổi điện phó Thần Luân. Chỉ mấy chục vạn năm ngắn ngủi mà hắn đã có những tiến bộ to lớn đến vậy?”  

             “Điện phó Thần Luân là cường giả cấp Thánh vương ba nguyên, vậy thì thực lực của điện phó Dương Thiên ít nhất cũng đạt tới cấp Thánh vương bốn nguyên rồi!”  

             ...  

             Nhóm cường giả yên lặng vài giây, sau đó bắt đầu bàn tán sôi nổi. Bọn họ nhìn Dương Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ kính sợ.  

             Thực lực mà Dương Thiên thể hiện ra thực sự quá khủng bố.  

             “Sư phụ lợi hại quá!” Tân Tuyệt, Tân Vũ nhìn Dương Thiên, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.  

             Bọn họ bái Dương Thiên làm thầy lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Dương Thiên ra tay.  

             Thánh vương Thần Luân là cường giả cấp Thời không cường đại, bọn họ ở điện Vu Thần lâu như thế cũng biết được quyền thế ngập trời của Thánh vương Thần Luân. Kết quả là bây giờ ông ta lại bị Dương Thiên một kích đánh bại!  

             Thực lực này hoàn toàn nghiền áp!  

eyJpdiI6ImhBcHkxZzdlNENnRWtcLzhzUENIeE13PT0iLCJ2YWx1ZSI6InBERk9KVkZrSGRsSmRmdkgxSkVlM1JxSk9mQU04NXd3N1pOeEZjUmxKY1wvejRGalFva1ZLb2RoUDZ5amtzU0tpWlNnTW9tWjdqdGxRN2FPbjRVK0dtMEZxOXNsTmVsWXRTZnVcL1A5M2ZybmdYV2ZMdzY4V0ZYT09EUjlySWh1RFlpMTJVbk8yT0E1cVdBcUc4aVJPMVdYSEVmdUM3RlExNHNNTDBpR2R3aXFYeHFHQUo0cjBURGhjODVoSGtmQXVuIiwibWFjIjoiNTI2NDIwY2I4Mjk2MzQxYWYzNTk0OGU3NjNkNTI3NTA2ODhiZTliMDRjOWFhZGE5NjM4YTZlMmQ5MjJhMzYzNSJ9
eyJpdiI6IkdwXC93cEE5enF1a0Z2T25vUG1DSHFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InZzTFVyamJBUlhRSmhEclIzMm9lTTNTUEdmSnVLR2ZzMDBzUUVEbkwyaVhoTDFsNHBRa3JiTkF1NFVyTmxIdEZGRWFUS0FtbzVyVWRqRHFHcHNLSkY0SXR5S2pUR1FrWkhyRmpoRHdqOVkraVRwVEY0UG9teE1XOU1RSlZWSWNUcmpFZFg3M01NTXNTd2xzWkNFTlEzSTJvZXNVWFlteVZwR1VpMFZHZjNhWEEwa01kSGE3KytxOWY2U3M5bFBrdEpwQlFVV2xxMmFpQTZaWENkMEFvRE9SRDdnZmhlSTBEeEkyU1lWZkN4ZW11UnRhQm5JZXM5OUZvQXBpdlZmd041WEUyOUN3ZUFkeGtwZFB3TG5uT29xMEg5UHFTbXdFN2k4cXplWjJHU2ZUV1FWb2t6Z1VrMStwMjRSZEp0N25yeXBUalFCZ2FQM3F6a2tmR2wzRHJFd0NkNEJcL3hzajNwQVN0SXZcL0l0MEJmXC9hdGdYV2pHSzBZNkxYanNCTWdOWit1eTgzQVhuU1wvM3lkc1F3alpjc0RnPT0iLCJtYWMiOiJmOGJiZThkYTZhMWYyNjAyYzMxNTYwN2Y3MTM1OTE2OWY2YzA4NGIzNGZlZTNhZGNmOTI4MDBhNDYzMTIyMmY5In0=

             Chỉ có điều lúc này nhìn ông ta vô cùng chật vật, khóe miệng trào máu, ngực lõm lại, một tay bị đánh gãy. Nhưng mà thương thế đó đối với Thánh vương Thần Luân mà nói không phải trí mạng.

Ads
';
Advertisement
x