Đương nhiên, hắn có thể tự bạo, dù không có khả năng chết thật, nhưng sau khi tự bạo tất cả vật trên người hắn cũng sẽ biến mất, đây tuyệt đối là tổn thất lớn.
Trong lòng Dương Thiên vút qua vô số ý tưởng, bỗng nhiên, tay phải hắn nắm chặt, trong tay xuất hiện một lệnh bài đỏ.
Đây là của thi hài Thánh Vương Hình Nguyệt kỷ nguyên trước cho hắn, nói lúc nguy hiểm hãy bóp nát nó.
Thánh Vương Hình Nguyệt cũng là cường giả cấp Thánh Vương bảy nguyên, Dương Thiên chỉ có thể cầu ông ta giúp.
"Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào lệnh bài này.", Dương Thiên không do dự, sau đó trực tiếp bóp nát.
"Hửm?", Thánh Vương Vô Mặc cau mày, trực tiếp nhìn xem.
Ông ta cảm nhận được một tia dao động pháp tắc cực yếu, ông ta trực tiếp đưa tay ra, nhưng lại không bắt được gì.
Trong lòng Dương Thiên mừng rơn, trong nháy mắt vừa rồi hắn bóp nát lệnh bài, Tiểu Quang đã chớp thời cơ bay sang chỗ khác.
. . . . . .
Lúc này trong khối băng thật lớn dưới đáy hồ Băng Thủy, mơ hồ có thể thấy một thân ảnh bên trong.
Trong hư không, Thánh Vương Vô Mặc đứng vững, ý thức càn quét tinh vực căn nguyên của mình nhưng rất nhanh liền thu hồi.
“Vậy mà ta không phát hiện bất cứ động tĩnh gì? Trong một giây, một cường giả cấp Thánh Vương năm nguyên chắc chắn không thể chạy ra khỏi vùng này, cho dù thông qua tọa độ không gian cũng không có khả năng!” Thánh Vương Vô Mặc cau mày.
Dương Thiên vẫn luôn tận lực ẩn giấu sự tồn tại của Tiểu Quang bởi vì hắn cảm giác năng lực của Tiểu Quang quá nghịch thiên, miễn dịch pháp tắc công kích, đây quả thực là vi phạm quy tắc trời đất.
Hắn sợ những cường giả khác phát hiện Tiểu Quang, nhưng trên thực tế hắn cũng không xác định rốt cục có cường giả nào biết được sự tồn tại của Tiểu Quang hay không, nhìn Thánh Vương Vô Mặc trước mắt giống như không biết.
“Hừ! Cho dù ta không tìm ra vị trí cụ thể, nhưng chỉ cần trong tinh vực căn nguyên của ta, ta không tin có thể vẫn tiếp tục ẩn giấu!” Sắc mặt Thánh Vương Vô Mặc lạnh lẽo.
Ầm!
Trên người ông ta, một luồng dao động khí thế kinh khủng truyền đến, sau đó khí lưu hỗn độn bốn phía lại chậm rãi thu hồi.
“Không tốt!” Trong điện Tử Nguyên, sắc mặt Dương Thiên thay đổi.
Tiểu Quang vừa thử qua, khí lưu hỗn độn bên ngoài vô cùng kỳ dị, không biết đã tiến hoá triệt để hay không nên căn bản khó xông ra.
Hiện tại tương đương với Tiểu Quang và hắn bị vây phong bế ở trong thạch thất, lúc này bốn phía mặt tường của vách đá này đang nhanh chóng thu hồi, không gian mà Tiểu Quang và hắn có thể chiếm cứ càng ngày càng nhỏ.
“Căn nguyên lĩnh vực muốn thu lại nhưng cũng không phải trong nháy mắt là có thể làm được, dựa theo tình huống hiện tại, nếu muốn thu hồi một phạm vi cực nhỏ thì phải tốn một chút thời gian, không biết Thánh Vương Hình Nguyệt có thể chạy tới hay không?” Trong lòng Dương Thiên yên lặng nói.
“Nếu như không thể tới, ta chỉ có thể bỏ qua một vài bảo vật.”
Trong lòng Dương Thiên có kế hoạch, trên người hắn có rất nhiều bảo vật, cho đến thời khắc cuối cùng, có thể hiện ra hình bóng, trực tiếp tự bùng nổ, khi đó mấy món bảo vật nổi tiếng trên người sẽ mất đi.
Hiện tại, Dương Thiên chỉ cho thấy điện Tử Nguyên, còn khải giáp Quân Viêm mặc trên người, bảo vật khác không hề lộ ra, Thánh Vương Vô Mặc cũng không xác định những bảo vật khác ở trên bản thể người Dương Thiên vẫn ở trên phân thân của hắn.
Cho nên Dương Thiên chỉ cần tự bùng nổ, để lại điện Tử Nguyên và khải giáp Quân Viêm, như vậy có khả năng rất lớn Thánh Vương Vô Mặc cho rằng Dương Thiên đã chết nên sẽ chọn rút lui.
Như vậy Tiểu Quang có thể dẫn Dương Thiên và những bảo vật khác trực tiếp rời đi.
Mặc dù tổn thất hai món bảo vật nhưng ảnh hưởng không quá lớn đối với thực lực của Dương Thiên.
Đương nhiên, đây là tính toán tệ nhất, Dương Thiên cũng không nghĩ bỏ qua bảo vật. Lực phòng ngự của khải giáp Quân Viêm kinh người, còn điện Tử Nguyên là thứ hắn giành được ở bên trong bí cảnh huyện A trên trái đất, nói không chừng là thứ mà vị tồn tại lớn mạnh nào đó trên trái đất để lại.
“Nói cho cùng vẫn là thực lực của ta không đủ mạnh!” Ánh mắt của Dương Thiên nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Thánh Vương Vô Mặc ở nơi xa đang không ngừng thu hồi căn nguyên lĩnh vực.
Đối mặt với thế lực không có ranh giới cuối cùng như Thánh tinh Bắc Ma làm lộ ra thực lực của hắn vẫn yếu hơn một chút.
Ở tinh vực căn nguyên, cường giả vi tôn, không đứng ở đỉnh vị trí cao nhất thì chỉ có thể tiếp nhận áp chế của người mạnh hơn và không phản kháng được.
Chỉ có chân chính đứng ở đỉnh phong mới có thể đánh bại bất kỳ cường giả nào và không có cường giả nào dám đến trêu chọc.
…
Thời gian đang trôi qua, tinh vực căn nguyên đang nhanh chóng thu nhỏ, lúc này nó đã thu nhỏ được một nửa.
Trong mắt hai vị cường giả cấp Thời Không khác tràn đầy vẻ sợ hãi, thu nhỏ theo căn nguyên lĩnh vực, bọn họ cảm nhận được áp chế càng lúc càng lớn.
Chỉ là tạm thời bọn họ không cảm giác được căn nguyên pháp tắc trong cơ thể sụt giảm, cũng không nhận được bất kỳ tổn thương gì.
“Răng rắc!”
Bỗng nhiên, trong hư không truyền đến một loạt tiếng vỡ vụn, sau đó một vị cường giả Thi Hài trên người tản ra khí thế vô cùng kinh khủng xuất hiện.
“Thánh Vương Hình Nguyệt tới!” Trong nháy mắt, mắt Dương Thiên lộ ra một tia sợ hãi lẫn vui mừng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất