“Phụ thân, con muốn hỏi một chuyện, trước đây Lạc Minh của chúng ta có một người nào bị mù không ạ…?”  

             “Bẩm… Minh chủ, xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi…”  

             Dường như Lạc Tư Uyên chợt nhớ ra chuyện gì đó, mở miệng ra hỏi. Thế nhưng còn chưa đợi nàng ta hỏi xong, một tiếng hét to sợ hãi đã vang lên từ ngoài cửa. Một lát sau, bóng một người mật thám áo đen lo lắng cuống cuồng lảo đảo xông vào, nhìn thấy Lạc Minh Viễn liền vội vàng quỳ xuống, vội vàng kêu lên: “Tiền phương báo lại, tin tức từ Trung Châu truyền đến, Trảm Long Kiếm Vương Đan Thanh Sinh đã xuất phát đến đây ám sát minh chủ, mong minh chủ phòng bị đúng lúc, khẩn cấp lên kế sách đối phó.”  

             Cái gì?  

             Con ngươi không nhịn được co mạnh lại, mọi người ở đây đều trở nên sợ hãi, thoáng chốc đã ầm ĩ lên.  

             Vốn là Đệ nhất cao thủ của Tây Châu, Trảm Long Kiếm Vương Đan Thanh Sinh, nay lại tự mình đến lấy đầu của Lạc Minh Viễn sao? Đây chính là nguy hiểm với toàn bộ Tây Châu, ở đây có bao nhiêu người mới đủ để ngăn cản được?  

             Không ngờ lần này phiền phức của Lạc Minh lại lớn như vậy.  

             Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở nơi này đều nhìn về phía nhóm người của Lạc Minh, trong mắt không rõ ý gì, chờ cho bọn họ ứng phó.  

             Gia Cát Ngọc Long vội vàng đi đến trước mặt đám người, quát to: “Tình báo chưa chắc có thể là thật, dựa theo kiến thức của lão phu, dù nói thế nào thì đối phương cũng có thân phận của một Kiếm Vương, làm sao lại có thể làm ra sự việc ám sát như vậy được? Hơn nữa… Đây là hành động mà Kiếm Tinh nhằm vào một mình Lạc Minh hay sao?”  

             “Khởi bẩm Gia Cát Quản gia, theo lời truyền, đây cũng không phải là ý tứ của Trung Châu, chỉ là hành động đơn độc của Đan Thanh Sinh mà thôi…”  

             “Điều này làm sao có thể được, chúng ta cũng không chọc đến lão ta mà?”   

             “Gia chủ, Quản gia đại nhân, chúng ta không chọc đến hắn ta, nhưng chúng ta cũng không biết đã chọc phải nhân vật gì, lại có thể mang Giang Sơn Xã Tắc Đồ đã từng thất lạc đến cầu Đan Thanh Sinh, chỉ đích danh yêu cầu muốn đầu của gia chủ. Chuyện này đã nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, mọi người đều nói đây là chuyện giang hồ, đều đang chờ xem trò hay giữa Lạc Minh và Đan Thanh Sinh.”  

             Da mặt không nhịn được run mạnh, sắc mặt Gia Cát Ngọc Long nhất thời liền trầm xuống, lông mày nhíu chặt lại.  

             Chuyện này… Phiền phức lớn rồi!  

             Nếu như đây là hành động của Trung Châu đối phó với Tứ Châu thì cho dù có nói như thế nào, xuất phát từ tình từ ly, cao thủ tứ châu cũng không có lý do ngồi xem chuyện vui mà mặc kệ được. Nhưng bây giờ, hết lần này đến lần khác lại là chuyện ân oán trong giang hồ, hơn nữa lại chỉ nhằm vào một người.  

             Nói thật, nếu như Lạc Minh Viễn chết cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với Tứ Châu, cùng lắm chỉ có chấn động lớn đối với Lạc Minh. Hơn nữa lần chấn động này cũng không phải làm mất chiến lực của gia tộc, mà chỉ là phân phối lại quyền lực một lần nữa mà thôi.  

             Đến lúc đó, thực lực của Tứ Châu cũng sẽ không thay đổi, chỉ là một quái vật khổng lồ như Lạc Minh mà muốn phân phối lại quyền lực một lần nữa, rất có khả năng sẽ bị giải thể.  

             Đối với điểm này mà nói, không ngờ lại chính là điều mà Song Long Viện muốn thấy nhất. Nói như vậy, muốn xin bọn họ ra tay…  

             Nghĩ như vậy, trong lòng Gia Cát Ngọc Long âm thầm lắc đầu, bất đắc dĩ ai thán một tiếng. Mấy người Lãnh Vô Thường cũng hiểu được then chốt trong đó, không thể nhịn được nhắm mắt lại, suy nghĩ cẩn thận xem có cách nào để giải quyết, nhưng cũng không có manh mối nào.  

             “Minh Viễn lão đệ chớ vội, Cửu tông tông chủ chúng ta sẽ thay lão đệ đến Song Long Viện cầu viện. Bây giờ trên toàn bộ Tây Châu này cũng chỉ có hai vị chí tôn mới ngăn được vị ái đồ ngày xưa này.” Lúc này, Ôn Đào nhìn về phía Lạc Minh Viễn, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến.  

             Nhưng đối với kiến nghị ấy, những người khác cũng không có ý kiến gì, chỉ có Tần Hạo đứng ở bên cạnh thở dài một hơi, hiển nhiên nhìn qua không tốt.  

             Với tư cách là đối thủ cũ nhiều năm của Lạc Minh, hắn ta cũng hiểu rõ thái độ của Song Long Viện với Lạc Minh trong mấy năm nay. Hôm nay Lạc Minh có chỗ dựa là Cửu Tông, nhưng đối mặt với công kích của loại cao thủ tuyệt thế này, mọi người vẫn phải dựa vào Song Long Viện. Nhưng mà Song Long Viện có nguyện ý giúp đỡ hay không, hay chỉ lập lờ nước đôi.  

             “Nếu như hai vị chí tôn xuất thủ, chẳng qua bọn họ cũng chỉ chiến ngang tay với Đan Thanh Sinh. Lần này lại là ám sát, Đan Thanh Sinh vượt qua bọn họ rất dễ dàng, theo ta thấy, cách này cũng không thỏa đáng.”   

             Tần Hạo cũng không nói rõ, tránh làm mất mặt Lạc Minh Viễn, chỉ uyển chuyện biểu thị rằng cũng không cần tìm bọn hắn, tìm cũng vô dụng, người ta còn đang ước gì ngươi chết đi.  

             Mọi người hiểu ý tứ của hắn ta, trầm mặc không nói gì. Võ Thanh Thu đắn đo, ngẩng đầu đề nghị: “Năm xưa ta có chút giao tình với Thượng Quan gia tộc ở Đông Châu, không bằng để tại hạ đi viết một lá thư, cầu viện Đông Châu.”  

             “Có chút giao tình, gần đây ngươi còn đang phải chạy trốn sang Đông Châu, giao tình này rất cần thiết đó, ha ha ha…” Ôn Đào tà dị liếc mắt nhìn hắn ta một cái, bất giác cười ra tiếng.  

             Võ Thanh Thu thản nhiên cười, cũng không phủ nhận, nhìn về phía Lạc Minh Viễn chờ đợi: “Làm sao?”   

             “Được, vậy làm phiền Vũ tông chủ rồi, nhưng cũng phải đi đến Song Long Viện một chuyến, dù sao đây cũng là chuyện của Tây Châu, có chuyện mà không đến gọi vẫn là không ổn.”  

             Gia Cát Ngọc Long khẽ gật đầu một cái, vẻ mặt nghiêm túc, ôm quyền hướng về phía tất cả mọi người, lại nhìn về phía Lạc Minh Viễn nói: “Gia chủ, mấy người Vũ Tông Chủ đi cầu viện cũng sẽ mất nhiều ngày, trong khoảng thời gian này cần phải kéo dài bước chân của lão già kia. Lão hủ đề nghị, ở biên phòng cách ba bước bố trí một trạm gác, năm bước một trạm gác, nâng mức cảnh báo lên mức đỏ, mặt khác phải phái người đi chặn lại, tranh thủ một chút thời gian.”  

             Vừa nói xong, một bóng người cao lớn chợt xuất hiện ở trước mặt mọi người, chòm râu quai nón khẽ rung động, cung kính ôm quyền với Lạc Minh Viễn: “Gia chủ, lão hủ tình nguyện đi trước, chiếu cố Trảm Long Kiếm Vương này.”  

             “Lệ lão, ngươi…”  

             “Gia chủ, chúng ta cũng tình nguyện đi trước.”  

             Lúc này lại có thêm bốn bóng người đi đến trước mặt của Lạc Minh Viễn, khom người ôm quyền vẻ mặt kiên nghị, chính là Cừu Viêm Hải và Tuyết Thanh Kiến còn có Thiên Địa Nhị Lão.  

             Lạc Minh Viễn nhìn thật kỹ năm người, trong mắt có chút do dự: “Năm vị là cung phụng Lạc gia trấn tộc, luận thực lực, toàn bộ Lạc Minh không có ai so sánh được. Chẳng qua lần này Trảm Long Kiếm Vương cũng không phải phàm phu tục tử, các ngươi đi chỉ sợ rằng…”  

             “Đều là cao thủ Quy Nguyên Cảnh, chúng ta cũng muốn nhìn một chút, Kiếm Vương cao thủ này rốt cuộc có khác biệt gì với chúng ta, ha ha ha…” Lệ Kinh Thiên bật cười lớn, mạnh mẽ ôm quyền, trong mắt đều là chiến ý: “Xin gia chủ thành toàn, chúng ta có thể phân thắng bại với một cao thủ chân chính, mặc dù chết trận sa trường cũng tuyệt không oán không hối.”  

             “Xin gia chủ thành toàn.” Nói xong, bốn người còn lại cũng ôm quyền cúi đầu.  

             Trong lòng rung động, Lạc Minh Viễn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, bất đắc dĩ thở dài, khẽ gật đầu. Mọi người ở đây thấy vậy, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, vẻ mặt kính nể nhìn về phía năm người. Năm vị cung phụng này của Lạc gia thực sự trung thành, không sợ cường địch, thực sự khiến cho tất cả mọi người rung động.  

             “Chư vị xung phong đi, xin hãy mang theo thanh Trường Thanh Kiếm này, còn có thể đối phó với bất cứ tình huống nào.”  

             “Còn có thanh Hỏa Vân này nữa, mặc dù không bằng Trường Thanh Kiếm của Lạc Minh gia chủ, nhưng cũng có thể tăng một phần chiến lực.”  

             Ngay sau đó, Lạc Minh Viễn lại mang thanh Linh Kiếm cấp mười hai đến, Tần Hạo cũng vội vàng mang Hỏa Vân Kiếm trình lên. Giờ phút này, tất cả mọi người đều cùng chí hướng, thưởng thức tấm lòng anh hùng của năm người, trên mặt đều mang vẻ trang trọng.  

             Năm người Lệ Kinh Thiên cũng nghiêm túc thu lại hai thanh kiếm, ôm quyền cúi người thật sâu, sau đó liền xoay người rời khỏi. Chẳng qua nhìn về bóng dáng rời đi của bọn họ nhưng mọi người đều cảm thấy dường như đây chính là lần gặp mặt cuối cùng.  

             “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn!” (Tạm hiểu, “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về; [风萧萧兮易水寒, 壮士一去兮不复还.] : Là hai câu thơ Kinh Kha đã ứng tác với các bạn đi tiễn).  

             Mí mắt Tần Hạo khẽ run rẩy, nhìn về phía Lạc Minh Viễn, lại ôm quyền một lần nữa, vẻ mặt đầy kính ý: “ Lạc Minh Chủ, Lạc Minh có người trung trinh như vậy, khó trách lại có thể mạnh mẽ như vậy, lão phu ngưỡng mộ.”  

             Lạc Minh Viễn khổ sở lắc đầu, vẻ mặt thất lạc: “Năm đó Trác quản gia lưu lại Ngũ đại cung phụng, mắt thấy năm người phải đi chịu chết, ta cũng không còn tư cách nào để làm gia chủ nữa, thực sự có thẹn với huynh ấy trên trời có linh thiêng.”  

             Lại là Trác quản gia?  

             Lông mày bất giác run lên, Lạc Tư Uyên liếc mắt nhìn kỹ cha của nàng ta, trong mắt càng lộ ra vẻ kỳ dị. Rốt cuộc Trác quản gia này là người nào, mà mỗi người nói đến tên của hắn đều lộ ra dáng vẻ tôn sùng như vậy, dường như xem hắn như thánh nhân?  

             Trong lòng nàng ta vô cùng khó hiểu, nhưng cũng không có ai để ý đến nàng ta, nguyên nhân vì lúc này tất cả mọi người đều đang phải đối phó với tình huống nguy cấp, tất cả mọi người đều lập tức hành động, người cần phải canh phòng thì đi canh phòng, người cần phải cầu viện liền đi cầu viện, tất cả mọi người đều tản đi. Toàn bộ thọ yến cũng kết thúc, trong lòng mọi người đều trầm xuống, đối mặt với nguy cảnh như vậy đều đã đoán ra dự tính xấu nhất.  

             “Long Kiếm Sơn, Tạ Niệm Dương, chúng ta cũng chưa từng thấy năm người Lệ gia đều đồng thời ra tay, nhất định sẽ kinh thiên động địa, chúng ta cùng đi xem một chút đi.” Lúc này, nhân dịp mọi người không chú ý, Lạc Tư Uyên lén lút đi đến bên cạnh hai người theo đuôi, nói nhỏ.  

             Sắc mặt cả kinh, Long Kiếm Sơn hơi do dự: “Năm vị cung phụng cực mạnh đồng thời ra tay, chúng ta cũng chưa từng chứng kiến trong Lạc Minh đâu, chắc chắn đối phương vô cùng lợi hại. Dựa vào lực lượng bây giờ của chúng ta, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”  

             “Thế nào, ngươi sợ?”  

             “Ta… Ta không có sợ, chỉ là dựa vào tốc độ của bọn họ, chúng ta cũng không theo kịp đâu.”  

             “Yên tâm đi, bình thường Lệ gia hiểu rõ ta nhất, ta liền nhân cơ hội đổ Vạn Lý Phiêu Hương trên người Lệ gia, để tránh lão đầu nhi này ẩn thân núp đi, không chơi đùa với ta. Bây giờ chúng ta dựa vào Tương Tư Trùng do thám phương hướng của bọn họ, nhất định có thể tìm thấy bọn họ.”  

             “Lạc Tư Uyên , ngươi còn có cái đồ chơi nhỏ này?” Da mặt không nhịn được kéo căng ra, Long Kiếm Sơn bất đắc dĩ thở dài: “Xem ra… Ta không tìm được lý do nào khác rồi…”  

             “Ít nói nhảm, đi hay không?”   

             “Đi.”  

             Kết quả là ba tiểu quỷ này bám sát theo sau, len lén trốn đi.  

             “Này, mấy người Lạc Tư Uyên lại đi đâu rồi?” Nguyệt Nhi quay đầu nhìn lại, khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi…  

             Một tháng sau, ở biên cảnh Tây Châu, bóng dáng một lão già gầy gò bình tĩnh đứng ở đó, nhìn về phía biển cát vàng, đối diện là năm bóng người quen thuộc, chính là mấy người Lệ Kinh Thiên.  

             Mà lão giả này, một đường đi vừa thảnh thơi du sơn ngoạn thủy, vừa mang nhiệm vụ ám sát Lạc Minh Viễn, chính là Đan Thanh Sinh.  

             “Đã lâu không quay trở lại Tây Châu, kết quả lão phu vừa đặt chân đến biên cảnh đã có người đứng ở đây chờ đợi. Thế nào… Các vị muốn làm gì?”  

             “Các hạ chính là Trảm Long Kiếm Vương Đan Thanh Sinh?”  

             “Đúng.”  

             “Chúng ta là năm vị cung phụng của Lạc gia.”  

             “À, thì ra là thế.” Đan Thanh Sinh hiểu rõ gật đầu, trong lòng sáng tỏ, nhất thời nở nụ cười hớn hở: “Đi tìm chết thay gia chủ, các ngươi thực sự rất trung thành, lão phu kính trọng.”  

             Keng!  

eyJpdiI6Ijc0cUZja2ZWWXRzcVRwQ1RNZW5zOXc9PSIsInZhbHVlIjoiZWN1VlNnWkJMRVBSeDRLZjhNNXhHbHNvTVlGOUFPaEg3TzNHM2FKSGtEK3gySlFsQXRSWVR3dGNINjFaZ2p3bDNKQWNqZSsxSVpXUmRnUUZwMitGc0c0bmpLMkhvanQxN0IyK2hxZU1Wc0lDMlNFamtOZ2dlM1h3SWZ1Y3BJQ2c5XC9aWGRTVjhxY21idndPaFE3UDcreUVsbmlhRkZ4NHNsSXZBYzFQVFlua3o1clwvXC82VnlsTGJOa09MU0VhbkhYSHJiUmg3S296ZklXRWs3QUtualhLSG5BeExLS3QzUk9sRHR4MU54OFdIZzUxMlwvVUs4RzdLM2lHaGdtSVZVY1RBOFVkYys4YjF3MWM2bkhTXC9DR1plOHBHVlNvRXozSW9ocHJWdXpQOGpIZkh5bnlTV1JHcG41bmZFanFFVU1IYzRoRjcwZW1TdE9zaXNXUTNiaW9qZGQzRVpYVHBFTGc1MVNqQ01NNFJcL0Njc2ZjbHNxNHl4K2NIVzdmSzRQdGhsOUtweXlob0xaMVVLWjM2RWpTK0QrZlZUNnp0RlNsRDk3NmM2SE0wajJaYnhKbnhnbjl4N2FNaVhCR08ySXIzMEprUEwyK3pNMk9tOGhYVm1VWkJyOFRnUlwvMVA0dzUyTUZjS0lZanFaVGJSY0JMZnlOSWNkcFczWWZkOWVxMlpIaVRuK3FNa3F3emM4RnN1bVVCRUIzU2xwNWNhdGNiSk5JeVhyZlUxT0VmS056ejczdTJOcWxCd1hYd0dNU1d5SlA0SW9mQUhBUWgzYUpTanFvYjhlQU1lcElYaVJkUmljcmw3UlVpVVk2WVY3SXYrK3VjU2dTWVwvY3RnbHJYVXB3XC9VV0hOUWVoNHR0azBsZzdEUHdqUnFrbUZFdFRmTW5YaFd3eXRsV1RERE1FaWdsMTlMNE1QNHhJcjdsXC9EbmhFeW9zNVR0MDhLZXNwdHgyMGRpZ3hSelpNVFJjMWQwaE9vWU41djBYYzRrRE1HYnoybFNUeEgwcjJVOVBZeWFjajYzTU4wbVdodU1zREdPNXlNME1ieXh3ZVpyK00raGtwMXVwdGp0RWNFdTRmMW1UeWhjVTdwejBVTXNxMkR2N3FjMnZJK2pITFB5ZTJxb2xOSzRQcnlYT0VwaytqNzA3TDNtT05WNjl3dTY3N3Y0VW92VDZaRkVOVHYzRVpvM0NoS2YyRjdpb3JtN3BieXpnenA4Rlc5WENGYjFyMmdEUHVHK09GWGFcLzRncHhNOXM2NHUySGEydHpTMkE3bnpRWExhemRMczVWU25pNXJ6bTE5eUNYb3Z3aWZcL1lXclRMdVZsaXFydUlEb0ZjaVFiem92Q1pqU24wY2VTeXEyQjlcL2pVaEd2VFlLZExWTzlHd240MEN2RzZVNEdSbjFXVERmeVpkNkptU2ZBTEJZPSIsIm1hYyI6IjgwOTZiOGNmZTVjZjkyYjUwZTE0MzRkMWE1MGIwMGZjN2VjZjUwOTc3YTViZDgwMmIwNGYxZGYxZjg3MDg3Y2IifQ==
eyJpdiI6Inl3cE8zdVRPMUdVSHpralRaek1rYXc9PSIsInZhbHVlIjoiS3o0UlljWDI4eXJRclN0NEh3cWs2SHRSN3pvQXA4aTFZTzNMSVR2TWFOVko3WXRjVzBcL2RqemtuWjExVTlqSGsyYjhuejRGbjVFTHB6SmdlUkxNMFA2QnlvT2JLZzJFRFRETm9HUTJ5SEdiV0N2YmpJM1BlaEtoQ3NEdGpkRHlhWWVjV0FMQ3B0OWs1UTFhZUxENXJDeEt1b3BkMUNhSTdTcEJRXC9lN2ZJNVorRDdMOXRjUzVEXC9nTDdaRWsxYVcrcE0xYnBpUW9pZDB4UmZXZmF5alVONGM2YXhrbnMyVVBKQlVTd3lsMk1qK05MOTEwMG9RWURGY3EzU2hQb0ZST3FqaTE0b0hzd3RGY09sMHJCYTBlYnJwdVdLcTBCWTB4cDk5aDlKaFFKME5QSkdtcDR5NmoxVnA3ZnJ5UFBcL1wvVDlCVnFDbEtLM2RaV2dZQXVabTFsRWQ1Qmg5ZCtQZ2Z4TEJ2SkRCZnp3ZkpKOU5Fc0wwUGJFcFpiRnNsV2dBM3hMXC9VdU9qNGs5MGZPRDBPb2RmTnhJN0syXC9Gd1NPbmtENVZ6Mnh1MjRjeVRPZU5weW85TnpNUmxtdlwvTkNXZWpGMWhIOTdLRE5KMnNDXC9OY0RHQW9JY3h4UGdcL0dLakc4dFFseEVFSTZkQnk3WmdFUENDUk5cL1hCVG9RR3hsYzdWZDBsWWtpTlwvdnorQjZ2VXFUVEd0dHpPRU9rbE1tY3loMFV3YlkzU2x0RkRxb3ptZVBob01jaTRjUE02bE9nUEVhWjQxcTRwZ1JlK1FTQnlwMVA5aG8rNTJCcENleXI0dU8zelwvaGNZRWRpVDVia2o5YmxEVVM2U0NiQmdTRVwvUVdVWjZKVEUxYjZWc3VRRnhmT09VeVpCTGR4ZCthXC9BTFIrRUl6Y3lpalNieHFZanhxOGgyc0NuZGRGUmZBN3ZVVGRFNW9UVUdEK1Y3a1wvV0VsaWVjZkRjM3BMVlJhTzhCOVVjcGc1bkIzTjRHR1NOem4rbm1TMGUwWWJveE00NktzcXJxNDNYcWd5bDdZazROc0Y3M21cL0NwcDdCK0VmWndqVlZaNGtUZ3d1YVdSeFVPUG1VUEI5eWtCXC9MK0paWnF1K0JcL0pmKzNlRTg0WG1ZbVdtV0VKN2hcL3ZrVHQ1VnJudzlUc1wvV0lzZzNoT2M9IiwibWFjIjoiZThlYmFkZTU2OWMzMmM1YzM1ZjI4OTk4NjA3OTZmZTkyNWRiMGZiYTcyMDA2OTM0Mjg1YzIwZWYyMjg4MjBiYiJ9

             “Thanh kiếm này… Các ngươi lấy từ chỗ nào?”

Ads
';
Advertisement
x