Vù vù vù...  

             Từng tiếng xé gió vang lên. Vào thời điểm đặc sứ đoàn của Vũ Văn Dũng vừa định khởi hành, hàng trăm hàng ngàn cao thủ đồng thời hạ xuống Thiên Vũ Đế đô nho nhỏ này, lập tức vây chặt nơi này như nêm cối, thần sắc trên mặt dữ tợn, trong mắt toàn là sát ý.  

             Vũ Văn Dũng liếc mắt nhìn lướt qua bốn phía, lạnh lùng cười, lại nhìn sang Lạc Minh Viễn một bên, không hề phật lòng: "Lạc minh chủ, bằng hữu của ngươi nhiều cỡ nào vậy. Chúng ta còn chưa kịp di chuyển một bước, những người này đã đưa mình tới cửa, hừ hừ hừ..."  

             "Các vị, xin hãy nhường lối!"  

             Lạc Minh Viễn hiểu ý tứ của hắn ta, tiến lên trước một bước, trịnh trọng khom người ôm quyền: "Đa tạ tâm ý thành khẩn của các vị với Minh Viễn và Lạc Minh, nhưng mà lần này Trung Châu và Tây Châu phải đối mặt với chiến tranh đều là vì Minh Viễn. Bây giờ có thể dùng một mạng của Minh Viễn phá giải mối nguy Tây Châu, quả thật là nguyện vọng của Minh Viễn, xin các vị... Thành toàn!"   

             Nói xong, Lạc Minh Viễn khom người thật sâu, bái lạy đám người.  

             Thân thể tất cả mọi người ở đây đều hơi run lên, cũng mang vẻ mặt kính phục ôm quyền thi lễ: "Lạc minh chủ đại nghĩa, chúng ta vô cùng kính ngưỡng!"  

             "Cha!"  

             Lúc này, một tiếng kêu rên vang lên, bóng hình xinh đẹp của Lạc Tư Uyên chợt chạy vội ra từ trong đám người, rất nhanh đã tới bên cạnh Lạc Minh Viễn, nước mắt giàn giụa: "Cha, là nữ nhi gây họa, cũng phải là ta gánh vác mới đúng, sao có thể để cha thay mặt nữ nhi..."  

             Nhưng mà không đợi nàng ta nói xong, Lạc Minh Viễn đã chậm rãi khoát tay áo, mỉm cười: "Tư Uyên, chuyện này vốn không liên quan đến ngươi, bọn hắn đều đến vì ta, nếu không sao bọn hắn có thể bằng lòng để ta tùy tiện đứng ra gánh vác chứ? Được rồi, trở về đi, không cần canh cánh trong lòng vì chuyện này, từ nay về sau không sao nữa rồi..."  

             "Cha..."  

             Lạc Tư Uyên khóc òa, khóc nức nở không ngừng, hai người Long Kiếm Sơn và Tạ Niệm Dương đi tới bên cạnh cha con hai người, cũng bi thương cúi đầu xuống, tâm tình nặng nề.  

             Lúc này, mấy người Lạc gia như Lạc Minh Ngọc, Nguyệt Nhi và Gia Cát Ngọc Long đều đã tập trung đông đủ, vốn định cứu gia chủ về, nhưng nhìn thấy tâm ý Lạc Minh Viễn đã quyết cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, không cần nhiều lời nữa.  

             Chỉ có Nguyệt Nhi chậm rãi đi đến bên người Lạc Minh Viễn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn: "Ta đi chung với ngươi!"  

             "Nguyệt Nhi!"  

             "Đừng quên, kể từ khi hai tay của chúng ta nắm lại với nhau thì đã không thể tách rời!" Nguyệt Nhi mỉm cười nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, lại nhìn về phía Lạc Minh Ngọc, nói: "Đại tỷ, sau này nhờ ngươi chiếu cố bọn Tư Uyên!"  

             Mí mắt Lạc Minh Ngọc hơi run rẩy một chút, chần chừ trước mặt phu thê hai người bọn họ hồi lâu, cuối cùng thống khổ nhắm mắt lại, gật đầu một cái.  

             "Nương, ngươi..." Lạc Tư Uyên nước mắt đầm đìa, càng bi thương hơn.  

             Nguyệt Nhi lại nhẹ nhàng vuốt ve hai má của nàng ta, lộ ra nụ cười hạnh phúc: "Nguyện có tâm một người, bạc đầu cũng không xa. Tư Uyên, đời này kiếp này ta và cha ngươi sẽ không xa nhau, cũng không thể ở lại chăm sóc ngươi, thật xin lỗi!"  

             "Cha, nương..." Lạc Tư Uyên khàn giọng rống to, tiếng khóc ngày càng lớn, đôi mắt to xinh đẹp đều đã sưng đỏ. Lạc Minh Viễn và Nguyệt Nhi lại liếc nhìn nhau, lộ ra nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng vỗ lên đầu nàng ta rồi giao nàng ta vào tay Lạc Minh Ngọc.  

             Lạc Minh Ngọc cho bọn họ một ánh mắt yên tâm rồi ôm chặt đại điệt nữ vào lòng, không để cho nàng ta động đậy. Cảm nhận được sự giãy dụa của nàng ta, Lạc Minh Ngọc làm cô cô cũng khép chặt hai mắt, trên mi là một mảnh ướt át, trong lòng rỉ máu.  

             "Sau này Lạc gia phải làm phiền ba vị quản gia!"  

             Cuối cùng, phu thê Lạc Minh Viễn cúi đầu thật sâu với mấy người Gia Cát Ngọc Long, theo áp giải của Vũ Văn Dũng rời khỏi nơi này. Trên đường đi, nhân vật có mặt mũi ở Tây Châu đều đến đưa tiễn.  

             Bọn họ cũng đều biết thiên kim Lạc gia bị oan, Lạc Minh Viễn không đành lòng để nữ nhi chịu khổ, lại muốn ngăn cản chiến tranh, đành phải tự mình ra mặt chịu trách nhiệm. Tất cả mọi người khâm phục đại nghĩa của hắn, trong lòng vô cùng kính nể.  

             Hoàng đế Thiên Vũ Vũ Văn Thông, mấy người tông chủ các tông, Võ Thanh Thu, Ôn Đào, thậm chí ngay cả minh chủ Tần Minh, Tần Hạo đã từng là đối thủ, mới vừa hòa giải cũng đến.   

             Bởi vì cái gọi là tri giao khắp thiên hạ, đoạn đường đưa tiễn Lạc Minh Viễn này có thể xem như hội nghị của cao tầng Tây Châu, cho dù là Vũ Văn Dũng đi áp giải cũng không nhịn được chấn động.  

             Thanh thế của Lạc Minh ở Tây Châu còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn ta. Chỉ có điều, trong này thiếu mất một thế lực nặng ký nhất, đại diện của Song Long Viện...  

             Trác Uyên ẩn núp trong góc tối nhìn tất cả những thứ này, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu: "Ai, ngay cả làm dáng một chút hai lão gia hỏa này cũng không thèm làm luôn sao? Hừ hừ, dù nói thế nào thì người ta cũng hi sinh vì an bình của Tây Châu, thân là người đứng đầu Tây Châu mà không tới tỏ vẻ một chút, có lẽ sẽ bị rất nhiều người oán trách!"  

             "Thế nào... Ngươi không ra tay giúp đỡ một chút sao? Lần này Lạc Minh Viễn không chết trong tay Đan Thanh Sinh, nhưng lại sắp phải chết oan ở Kiếm Tinh Đế đô!" Mộ Dung Tuyết đứng bên cạnh nghiêng đầu liếc nhìn hắn, trêu ghẹo nói.  

             Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, không tỏ rõ ý kiến: "Bách Lý Kinh Vĩ làm lớn chuyện, huy động nhân lực như vậy chỉ vì diệt trừ một minh chủ Lạc Minh? Ha ha... Chỉ có quân cờ trong tay mình mới gọi là quân cờ, một khi đã bóp nát thì nó không đáng một đồng. Lần đi Kiếm Tinh này Minh Viễn sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu, Bách Lý Kinh Vĩ còn chưa chính thức bóc lột giá trị lợi dụng của hắn, sao có thể cam lòng để cho hắn chết được?"  

             "Ngươi nói là... Bách Lý Kinh Vĩ muốn động?"  

             "Đúng vậy, cộng thêm quân cờ Minh Viễn này, hẳn là lợi thế trong tay hắn ta đã gần đủ, sắp động rồi. Chỉ cần hắn ta khẽ động một cái, ta cũng có thể động!"  

             Trác Uyên nhếch miệng cười một tiếng, than nhẹ: "Nhưng mà trăm năm qua đi, cao tầng bốn châu vẫn không có gì tiến bộ, bị Bách Lý Kinh Vĩ chơi xoay vòng!"  

             Mộ Dung Tuyết liếc hắn một cái, bật cười nói: "Thế nào, ván cờ trước mắt này còn có cách giải khác sao? Ta cảm thấy Lạc Minh Viễn giải như thế, dùng tính mệnh một người đổi lấy an nguy thiên hạ, rất đại nghĩa. Theo cách giải của ngươi, ván này phải giải thế nào?"  

             "Hừ, dùng mạng của mình đổi lấy an nguy thiên hạ, đại nghĩa thì đúng là đại nghĩa, chỉ có điều đây không phải là cách giải của hắn, mà là không còn cách nào khác, bị Bách Lý Kinh Vĩ ép phải giải như thế!"  

             Trác Uyên lạnh lùng cười, bất đắc dĩ lắc đầu: "Mộ Dung cô nương, ngươi và bọn Minh Viễn tôn sùng loại đại nghĩa này, nhìn qua thì vĩ đại thật, nhưng trên thực tế lại có hại lớn. Cuối cùng hại người hại mình, sinh linh đồ thán!"  

             "Nói vậy là sao?"  

             "Đúng rồi, có câu chuyện xưa này vừa lúc hợp với tình hình hiện tại, để ta kể cho ngươi nghe, thế nào?"   

             Trác Uyên không trực tiếp trả lời vấn đề của nàng ta, chỉ nhếch miệng mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Ngày xưa có hai quốc gia liên tục chinh chiến nhiều năm, hai bên đều có tù binh của nhau, thỉnh thoảng có trao đổi, ai bị thừa lại thì sử dụng làm nô lệ. Một trong hai quốc gia ra một pháp lệnh, người nào có thể chuộc tù binh bổn quốc về chắc chắn có trọng thưởng. Thế là rất nhiều thương nhân vân du bốn phương, trên đường đi ngang qua địch quốc đều sẽ tiện thể mua một vài tù binh về, nhận được ban thưởng và vinh dự. Nhưng có một người, sau khi chuộc tù binh về lại không nhận bất kỳ thù lao gì, cực kỳ sảng khoái giao cho quan phủ, ngươi cảm thấy người này thế nào?"  

             Lông mày Mộ Dung Tuyết khẽ run, trầm ngâm một chút rồi nói: "Hiên ngang lẫm liệt, không so đo chút ân huệ nhỏ bé, tác phong chính phái!"  

             "Ngươi cho rằng đây chính là ngay thẳng chính trực đúng không?"  

             "Đúng vậy!" Mộ Dung Tuyết gật đầu như chuyện đương nhiên.  

             Trác Uyên không nhịn được cười lớn một tiếng, tiếp tục nói: "Nhưng cố sự này vẫn chưa dừng lại ở đó. Cái người mà ngươi cho rằng hiên ngang lẫm liệt này trở về chỗ lão sư của hắn, dương dương tự đắc báo cáo tất cả mọi chuyện cho lão sư, ngươi đoán lão sư của hắn sẽ phản ứng thế nào?"  

             "Nếu như lão sư của hắn cũng là một người chính phái, cần phải khen ngợi hắn hơn nữa!"  

             "Lão sư hắn đương nhiên là người chính phái, được nhiều người tôn kính, nhưng lão cũng không hề khen ngợi người đệ tử này mà còn trực tiếp cho hắn hai bạt tay bốp bốp, ha ha ha..."  

             "Vì sao?" Mộ Dung Tuyết không khỏi sững sờ, nhất thời kêu lên.  

             Trác Uyên cười tà một tiếng, sâu xa nói: "Đúng vậy, người đệ tử kia cũng không hiểu ra sao. Hắn không so đo danh lợi, giúp người thoát khỏi biển khổ thì có lỗi gì? Lúc này lão sư của hắn đưa ra đáp án, vốn dĩ sau khi quan phủ dán cái pháp lệnh này lên, một vài thương nhân vân du bốn phương chuộc tù binh của quốc gia mình về, cứu họ thoát khỏi kiếp nô lệ là có thể được cả danh lẫn lợi, vừa lĩnh thưởng, lại vừa được mọi người tôn trọng, bởi vì bọn họ đã cứu người khác một mạng. Thế nhưng nếu có người chuộc tù binh về, lại không cần ban thưởng, hậu quả là gì?"   

             "Chuộc tù binh cần có tiền tài, nhưng nếu như ngươi muốn được ban thưởng thì sẽ lộ ra ngươi phẩm hạnh thấp kém, không đủ chính phái, khiến việc rút đao tương trợ, cứu người khỏi bể khổ trở thành thái độ bình thường, không còn là đạo đức và chính nghĩa gì nữa. Mà khi nỗ lực vất vả lại không được đền bù, còn ai muốn làm? Giống như người kia tự cho là đúng, chuộc tù binh về mà không cần ban thưởng, nhưng sau khi người ta dùng hắn làm gương đi rêu rao, còn người nào chịu đi chuộc tù binh nữa? Lỗ tiền còn chẳng được danh, mua bán lỗ vốn! Cứ như vậy, những tù binh không được chuộc về kia sẽ mãi là nô lệ địch quốc, một đời một thế sống trong nước sôi lửa bỏng. Vậy thì rốt cuộc chuyện ngươi làm là chính nghĩa hay tà ác?"  

             Mộ Dung Tuyết đã hoàn toàn mơ hồ, kinh ngạc nhìn Trác Uyên, thật lâu không nói nên lời.  

             "Trong lòng tồn tại chính, không nhất định chỉ làm phúc muôn dân, trong lòng tồn tại ma, cũng không nhất định khiến sinh linh đồ thán!"  

             Vù!  

             Trong tay lóe lên tia sáng, Trác Uyên lấy ra một tờ giấy trắng tinh chặn ở trước mặt hai người, nhếch miệng cười một tiếng, sâu xa nói: "Giống như tờ giấy này, ta nhìn mặt này là chính, ngươi nhìn mặt kia cũng là chính, nhưng rốt cuộc ai là chính, nói rõ được sao?"  

             Ách!  

             Tâm trạng Mộ Dung Tuyết hơi khựng lại, không rõ ràng cho lắm.  

             Trác Uyên không khỏi cười lớn một tiếng, vung trang giấy lên: "Cuối cùng thứ chúng ta chọn không phải chính hay tà, mà là mặt mà chúng ta muốn đối mặt, thế là đủ! Biết người khác muốn làm gì, chúng ta mới có thể bày ra mặt mà bọn họ muốn nhìn. Giống như câu chuyện xưa kia, mục đích của tất cả mọi thứ cũng đều vì chuộc lại tù binh, cứu bọn họ thoát khỏi biển khổ, chứ không phải là hiển lộ đạo đức của ngươi, ngươi làm nhiều chuyện dư thừa như vậy làm gì, chỉ gây trở ngại chứ không giúp được gì, ha ha ha..."  

eyJpdiI6IlwvRXVcL09YMXcwNmgwQXBDUzZ2QXZ5UT09IiwidmFsdWUiOiJKWmVqS2RDU3FNQnEyVnErd2dcL2ZXYVM1aTFVeVJZZ3diTjNQTHpEN0UyWTJXV0FyXC9pV0FaaVBkUUZTaHpld1BaYWFaQkVwXC9EcVpuWTNMampPUkd2d0c4amp0aTZcL1p4NGpwTkxRRVVkY3R0ZjI2SlJtNGw1dnE5SFZiM0lZNzB0RjhoSzY5NjV3aWQ3UVNCcVhxanNJXC9kVnFNZHZOK0ZtVkV4REt4ZlwvdGlFM2lKUlRYNUFDNUR3ekxSNW1EbitxM0ZpeVVWMU9VaUlhZEpCbFY5cWp4dVZtNUp4dzVQTEpCNUJGQlJndHk5Y01GMERlMGtLSTVFaXBJSXhXZUdqWEdHV2lnc3NZWUlKcUlDalBMbEVsY0l4eTVtZG9nTGphTUlkU3JSRm9xVE5IaGtESFQwRGtYSHF2RkhuQU1RNjJKZXQwYXBsanlwMkIrVGROWlphdkE9PSIsIm1hYyI6IjU1YjYwMDE5MjI4NDdlMmZiNThiOWVkNTU2M2E5ZjA1MGY1ZDViNzUxMWE2Njk3MTA0ZTU5NzYxMTY4MGYxNTAifQ==
eyJpdiI6InR4RlJjRE1ReVZvQndpY2Y2VWN2elE9PSIsInZhbHVlIjoiMXd1a2pnSnBGYlwva2RjWXA0b3h1TmdIMzd5ZTdXTDdtS3ZoRUpDalVPbkx6K3lJNWlyYlNJQVptVTVhXC9pY3A0dVQxemZzQmQ2TkNuQ25PZnpMSmJueThpNWNKVVpsZ21iU1wvVWlRaUcrSGRVclIxeGlDSUZpOWh1bDNQXC8rMGpjelFsZnBKT0dTOGN3eFU2OUZEYU5SVlJcL2JKc2tBZnVcL0RJdHk3dysxK09HYkNSZGdiWGZlY1ZabVU1TVdNRVwvdlVkMytZdE9odk5EV00wY2VBOXcwRjZ1bWs5YUZXbmJQcFQycDRPVWNFT2s9IiwibWFjIjoiZmZlNzdhMDYxZTVlYzIzMzNlYjMyMjhkYWMwYzcwNWU5OTY2MjNmM2FjYTA5YjRiOGJhY2I5MTc3NmJhYWFkMiJ9

             Khóe miệng Trác Uyên hơi vểnh lên, thở dài một hơi: "Bản tính con người là ích kỷ, ngươi không thể phủ nhận điểm này. Lòng người sinh ma, ngươi cũng không thể xóa được điểm này. Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến việc để một người có ma làm chuyện nhân ái. Giống như cái pháp lệnh kia, khi tất cả mọi người chuộc tù binh, làm việc thiện còn có thể thỏa mãn lòng ham danh lợi của con người. Đây cũng là xu thế, phù hợp với khuynh hướng mà tất cả mọi người hướng tới. Làm người tốt và ham muốn cá nhân không hề mâu thuẫn. “Chính” của lòng người không phải muốn trừ bỏ tâm ma, mà là muốn bao dung tâm ma, biết đâu chính ma cũng không hề đối lập!"

Ads
';
Advertisement
x