Tí tách….   

             Mặt đất rung lắc, trong địa lao tối tăm, từng giọt nước đang liên tục rỉ xuống. Một nam nhân trung niên tóc tai bù xù, đôi mắt vô hồn đang ngồi trên chiếu cỏ dơ bẩn, không hề nhúc nhích.  

             Răng rắc!  

             Bỗng nhiên, một tiếng vang vọng phát ra, lập tức bên ngoài địa lao vang lên giọng nói của một người đang khom lưng quỳ xuống đất: “Vi thần tham kiến bệ hạ!"  

             "Mở cửa nhà lao ra!"   

             "Vâng!"  

             Một tiếng quát nhẹ, cửa nhà lao từ từ mở ra, một nam nhân mặc hoàng phục từ từ đi đến, nhìn xuống kẻ tù tội quần áo rách tả tơi ở phía dưới, thì thào nói: "Hoàng huynh, nghe thấy chưa, đây là âm thanh bạn cũ sắp đi, tiếc rằng trẫm lại là vua của một nước, không có cách nào đưa tiễn bọn họ!  

             "Đi? Ai sắp đi?"   

             Kẻ tù tội kia nhíu mày, từ từ ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, không ai khác chính là Vũ Văn Dũng - Nhị hoàng tử Thiên Vũ. Mà vị hoàng tử này chính là Vũ Văn Thông - đế vương Thiên Vũ.  

             Vũ Văn Thông bật cười, than thở không ngừng: “Ôi, tất nhiên là anh em kết nghĩa của trẫm, Trác Uyên và Lạc gia sắp đi, bọn họ muốn đi đến thế giới to lớn hơn, đi đến đỉnh phong cao hơn, chúng ta không thể so sánh được. Bây giờ trẫm chỉ có thể ở đây chúc bọn họ may mắn!”  

             "Ha ha ha... Bệ hạ đặc biệt đến địa lao nhìn tội thần như ta, không phải chỉ là để đắc ý trước mặt ta à!"   

             Vũ Văn Dũng cười nhạo, trên mặt hiện lên sự khinh thường: "Ta dựa lưng vào chỗ dựa lớn như Kiếm Tinh, cuối cùng vẫn là bị Trác Uyên bọn họ đánh bại. Hôm nay ta lại rơi vào tay ngươi, ngươi đắc ý cũng đúng. Lần này... Ta không còn cơ hội lật lại, muốn đánh muốn giết, tùy ngươi!"   

             Vũ Văn Thông nhìn hắn ta thật lâu, trong mắt tự nhiên hiện lên vẻ đau thương: "Nhị ca à, thật không dám giấu giếm, nếu trăm năm trước ngươi rơi vào tay trẫm, nhất định trẫm sẽ lập tức giải quyết ngươi để diệt trừ hậu họa. Đáng tiếc trăm năm sau, tất cả đều thay đổi. Trẫm cũng đã thử qua những ngày chưa có quyền lực, thời điểm bị Lạc Minh cưỡi trên đầu. Đúng là lúc đó trẫm rất phiền muộn, trong lòng lạc lõng. Nhưng sau này, lúc Lạc Minh Viễn trả lại quyền lực Thiên Vũ cho trẫm, vốn dĩ trẫm cho là sẽ vui mừng, nhưng không ngờ rằng, tận sâu trong đáy lòng lại vô cùng trống rỗng!”  

             “Trống rỗng?”  

             "Đúng vậy đó, là trống rỗng!"   

             Vũ Văn thông thở dài, hắn ta lắc đầu cười khổ: "Quyền lực hoàng uy là gì, kết quả không phải đều là công dã tràng à? Vì quyền lực ta đã giết đại ca, hại chết phụ hoàng, cuối cùng lại bị thứ quyền lực tùy tiện mất đi, bị người ném qua ném lại  giống như ném rác rưởi. Cho nên khi ta cầm lại quyền lực, cũng là lúc lệ rơi đầy mặt. Cuối cùng là thứ gì đã để cho vua tôi cha con tương tàn, sau cùng lại chỉ có một người xưng vua xưng chúa, lạnh lùng trống rỗng... Ôi!"   

             Nói xong, khóe mắt Vũ Văn Thông tràn ra nước mắt, Vũ Văn Dũng nghe thấy vậy cũng giật mình lo lắng: "Đúng vậy, quyền lực là gì đây, đã làm cho lão ta ngươi từ một kẻ béo đần độn trở nên đáng sợ như vậy, giết chết phụ hoàng, lại giết chết huynh trưởng, sau đó còn truy sát cả ta!"   

             “Nhị ca, tuy là trẫm sám hối, nhưng ngươi đừng úp tất cả tội lỗi lên đầu trẫm. Trên thực tế, năm đó phụ hoàng bị thái tử giết, cùng lắm trẫm chỉ là bình chân như vại, không cứu được mà thôi. Sau đó trẫm giết chết thái tử, chính là dùng tội danh hắn ta mưu phản phụ hoàng!"   

             "Cái gì, thái tử giết chết phụ hoàng? Ngươi đừng có nói hươu nói vượn, tại sao ta lại nghe nói là ngươi giết chết bọn họ, liên hợp với Lạc gia để soán vị?"   

             "Tại sao trẫm phải nói bậy? Bây giờ ngươi đã là tù nhân của trẫm, trẫm cần phải nói bậy với ngươi à?”   

             Vũ Văn Thông bất lực thở dài: "Trước đây bên ngoài phụ hoàng dẫn binh tấn công Lạc gia, bên trong ra tay đẩy Thái tử vào chỗ chết, định giao giang sơn cho trẫm. Kết quả Thái Tử ra tay trước, Lạc gia lại thắng lớn ngoài ý muốn, cuối cùng mới biến thành kết quả trẫm thành hậu trường của Lạc gia, làm một hoàng đế bù nhìn. Thật ra không có Lạc gia thì trước đây người thuận lợi kế thừa tước vị cũng là trẫm. Bởi vì trên cơ bản phụ hoàng không có ý định giao hoàng vị cho Thái tử!"   

             Mí mắt Vũ Văn Dũng giật giật, vẻ mặt kỳ quái: "Cái gì, tại sao lại có thể như vậy, ta cho là ngươi giết chết bọn họ, lại vì muốn báo thù cho họ..."   

             "Ôi, tranh đấu trong hoàng thất, ai báo thù cho ai!"   

             Vũ Văn Thông bất lực thở dài, buồn bã nói: "Lúc đó tất cả mọi người đều điên, trừ bản thân mình thì đều muốn diệt cỏ tận gốc tất cả những người bên ngoài. Cho dù phụ hoàng cũng được, Thái tử cũng được, người chiến thắng cuối cùng cũng sẽ không tự tin thả nhị ca ra. Kể cả trẫm cũng thế, người có thể uy hiếp đến hoàng vị, đều cần diệt trừ!"   

             Ánh mắt Vũ Văn Dũng híp nhẹ, trong mắt hiện lên sự mờ mịt, cuối cùng toàn thân mềm nhũn, dường như lực lượng toàn thân đều trôi hết: "Vậy trăm năm qua, rốt cuộc ta đã làm gì? Báo thù cho một người vẫn luôn muốn giết ta à? Ha ha ha..."   

             "Người tới, thả Vũ Văn Dũng!"   

             Lúc này, Vũ Văn Thông hét to ra bên ngoài, lập tức có thị vệ khom người lĩnh mệnh tiến đến mở phong ấn cho Nhị hoàng tử. Vũ Văn Dũng không hiểu, nhìn hắn ta thật sâu, chỉ nhìn thấy hắn ta cười to, thì thào nói: "Thật không dám giấu giếm, mấy ngày trước, trẫm uống rượu ôn chuyện với Trác Uyên, đột nhiên mới phát hiện ra một vấn đề. Tiểu tử này không có tranh quyền đoạt lợi, lại là thắng được toàn thế giới, chúng ta giằng co, chỉ thắng được một cuộc sống cô độc mà thôi."   

             "Nhị ca à, mặc dù các thế lực khác ở bốn châu đều xử tử phản đồ của mình, bọn người Thượng Quan Phi Vân, Bộ Hành Vân đều không có kết quả tốt. Nhưng dù sao ngươi cũng là nhị ca của trẫm, là huynh đệ duy nhất trên đời của trẫm. May mà bạn chí cốt Trác Uyên để cho trẫm xử lý ngươi, những người khác cũng không có ý kiến gì, coi như trẫm vì Vũ Văn gia, lưu lại một huyết mạch khác!”  

             Thân thể buông lỏng, cuối cùng Vũ Văn Dũng cũng có thể cử động, nhìn chằm chằm hắn ta không buông, trong mắt nghi ngờ: "Hôm nay ngươi thả ta ra, chẳng lẽ không sợ sau này ta phản lại ngươi à?”  

             "Phản cái gì? Trẫm chính là hoàng đế của một cái đế quốc cấp ba, ngươi cũng đã là quan lớn của Kiếm Tinh, còn tới phản trẫm làm gì?"   

             Vũ Văn Thông cười mỉa mai, xua tay, từ chối đưa ra ý kiến, quay người đi ra than thở từng tiếng: "Ôi, Trác Uyên đi, Lạc gia đi, tất cả bạn cũ đều đi, cho dù thật sự xung vua xưng chúa, trẫm lại không có huynh đệ. Hơn nữa, trên người ngươi có tiền án, kể cả trẫm thoái vị nhường ngôi cho ngươi, Song Long Viện có thể đáp ứng không? Nếu ngươi có thể đánh bại Song Long Viện, còn muốn cái ngôi vua này của trẫm làm gì? Để chê cười à? Ha ha ha..."   

             Mí mắt Vũ Văn Dũng giật giật hai lần, yên lặng nhìn hoàng đế rời đi, cũng bất lực cúi thấp đầu.  

             Ôi, thị phi thành bại đều đều thành hư vô, tất cả đều là hoa trong gương, trăng trong nước, còn có thể tranh giành cái gì? Ha ha!   

             Nghĩ như vậy, Vũ Văn Dũng cũng còng lưng, đi ra ngoài, chỉ là đột nhiên bóng lưng như già thêm, lúc này giống như đã qua hàng trăm tuổi...   

             Ở một nơi khác, Trác Uyên đã hoàn thành ấn quyết, nhìn cột sáng thông lên bầu trời, quay đầu nhìn về những người phía sau hắn nói: "Đây chính là thông đạo đi đến thế giới kia, mọi người đi theo ta. Nhưng mà đến đó, các ngươi phải nghe theo ta, tránh cho không cần thiết lại chọc phải các thế lực, các ngươi vung đều không thoát nổi!"   

             "Rõ!" Tất cả mọi người bình tĩnh gật đầu, cùng nhau hô to.   

             Nhưng mà không đợi bọn họ tiến lên một bước, Diệp Lân đã vọt tới, đến trước mặt Trác Uyên, chặn lại nói: "Đại ca, không phải đại trận xông lên, đánh tan Phàm giai à? Tại sao lại biến thành thông đạo lên trời? Nếu mà như vậy, sư phụ bọn họ sẽ làm như thế nào..."   

             "Trước tiên để bọn họ chờ chút đã!"   

             Trong mắt Trác Uyên lóe lên tia sáng, hắn thản nhiên nói: "Diệp Lân, chẳng lẽ ngươi thật sự tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của mấy lão gia hỏa kia à?"   

             "Chuyện này. . ."  

             "Bí văn Thượng Cổ này, đều là bọn họ nói, ai có thể chứng minh đây là thật?"  

             Sâu trong mắt Trác Uyên lóe lên lông nhọn nhàn nhạt, hắn gằn từng chữ một: "Đại chiến năm châu, xem ra ngươi cũng đã nhìn thấy sắc mặt của mọi người. Trung Châu đánh bại bốn châu, chưa chắc đã là chỗ hại đối với bốn châu, bốn châu đánh bại Kiếm Tinh, cũng chưa chắc đã là may mắn của Trung Châu. Mỗi một thế lực, đều chiến đấu vì chính bản thân mình, không có phân đúng sai, thiện ác. Nếu bây giờ chúng ta thả ra mấy lão quái vật này, chẳng lẽ ngươi dám cam đoan, đây không phải là một cái sọt vô cùng lớn?"  

             Ơ!   

             Diệp Lân hơi chậm lại, nhíu mày, không ngừng do dự!   

             Bộp!   

             Trác Uyên vỗ bả vai hắn ta, mặt nghiêm túc nói: "Chúng ta đi Thánh Vực xem tình huống trước đã, điều tra rõ ràng, nếu thật sự như mấy lão già kia nói, Ở đây ta cũng đã dặn trước Ngô Nhiên Đông, tùy thời phát tín hiệu cho hắn ta, trận pháp xông lên lập tức khởi động, thả bọn họ ra. Nhưng nếu có sai lầm gì, hừm, vì chính bản thân mình cũng được, vì thiên hạ bình yên cũng được, mấy lão quái vật tiếp tục bị giam cả đời đi!"   

             "Hả thế thì. . ."   

             "Đừng nói cái này nữa, ngươi mau tới đi!"   

             Trác Uyên không giải thích nhiều, bỗng nhiên hắn đẩy tay, trong nháy mắt ném Diệp Lân tới giữa ánh sáng trắng kia, vù một cái, kêu một tiếng cũng không kịp, thì đã không thấy tăm hơi.   

             Ngay sau đó, Trác Uyên vừa nhìn về phía người khác, cười nói: "Tiếp theo, đến ai?"   

             "Đến ta!"   

             Nhưng mà đúng vào lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên, một bóng người thướt tha xuất hiện trước mặt mọi người.   

             Trác Uyên thấy vậy, không khỏi sửng sốt: "Đại... Đại tiểu thư, tại sao ngươi..."  

             "Ngươi là ma quỷ, lại định chuồn đi một mình, vứt bỏ chúng ta, đúng không?"   

             "Không... Không, là, là cái chỗ kia không thích hợp với các ngươi..."   

             "Trác đại ca, mặc kệ có thích hợp hay không, không phải chúng ta đều đã nói, không rời không bỏ, không có lý do gì để ngươi một mình lẻn đi!"   

             Lúc này, Lạc Minh Viễn cũng mỉm cười, vung tay nhẹ: "Nhìn đi, ta đều mang người cả gia tộc đến, cùng ngươi đi giành chính quyền!"   

             Vừa dứt lời, vù vù vù, bóng người lấp lóe, mấy vị cung phụng của Lạc gia, bọn người Lệ Kinh Thiên và vợ chồng Thủy Hỏa, còn có mấy nghìn hộ pháp Quy Nguyên cảnh, tất cả đều đến đầy đủ, cho dù là mấy tên tên quỷ Lạc Tư Uyên, cũng cùng đi đến!   

             Thấy tình cảnh này, Trác Uyên bất lực lắc đầu: "Tại sao tất cả các ngươi đều đến, Lạc Minh vất vả đánh xuống không cần nữa à?"   

             "Không cần nữa, cũ không đi mới không đến!"   

             Lạc Minh Viễn vô cùng thỏa mái, phất tay, thản nhiên nói: "Chúng ta có thể cậy dụng một cái Lạc Minh ở năm châu, cũng có thể xây dựng một cái Lạc Minh ở chỗ đó. Trác đại ca, tiểu đệ còn chưa già đâu, trong lòng còn có ý chí chiến đấu, cũng không sợ mất đi cái gì, ngươi để cho chúng ta theo ngươi làm một trận đi!"   

             "Đúng vậy, Trác quản gia, để cho chúng ta đi cùng với ngươi đi!"   

             Vừa nói xong, tất cả những người còn lại hò hét vang trời.   

eyJpdiI6ImpXQ1wvbWl3QVpLVHhLcHhWUVVPcFlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitGRU1QYnQ1ZW9MXC9lWWlCR3ZpMHNDNE9hNVV0Y3NCZTl4U0FBRk1VYXVtSXZvQnd5TkM1MW52UVJIZEFTMVdHd2pOTmlRbSt6UlwvWFZFS0hwTUtORkZNcXBUQVE0alFLNXFjc2FOd0V4MGxXUFlGXC8ydjZkMmxmcllOUzBnY1VYWlhtZTRRVDk3SDlpV1dmTW1MTWozb1Y0aCt3djQrVE83cnQwUVl5WWlkMFdMdnhcL01ZZ3dXbThtMFA2VWlpT2dUS3h5UHdQemZuT3p5OVJhUHV3RUdQUlN5VUMzT2pBclZHV25UcU9UR05DaUEwK3A0ZEFVYWJwY2N0aE9uanpIU1dwakZDTmExT3htdTI5azltanZUdk1SQjMxcERWYWllQVZPTktMOW53dHhLOFYxSFNGYjhjYUFVUHBBM3pQRERpU1JHbU1BckdaTFJoZVRPZUNZNHk0ckxqNDRRQkJzUFR0WW8reVFzRG5zRk5MYnl6QjRYYTR0amxZUU5jQnh5WWxkQ1dPdVwvTFhQVEsrdTVvY2NcL1h1VVkzYXFCVFNaSGViOHRkXC9HK2FSS29kWkZ3c0t4SWhweGZrUXpqdHRwV0padWxNMGdLT0hlWUpObHBhekxmN2M2MWxmVHNBQ0tDeVBhYXVSb1RQZU5rRE1uSVNmcTBaMFdNXC90UFBBcUwiLCJtYWMiOiJiNmQ4ODk4MTk3ZDU5OGIwMjI1MDI4YmZiN2UwZjE1NDUxZTEzNWY4MzBjMTczY2FiY2MzMmM5N2IzMTBjMTVjIn0=
eyJpdiI6Im9iTnhHK2dQaEZ5RndQYWtFM2NnbWc9PSIsInZhbHVlIjoiYlBYTll0WXdaYjV3K1RPemFQWnVhcUJ2d2tcL3FhcE9iZEh2ZEQrM0RNeDBcLzNsb0lmNUtPaXNIQmtQbWRCVkd5UlNNWEQ2T1BRQVVlUXZZemNlb1hZakpsNEk0MUt0MWRnQVIxV0NqbXBmbUsrNk43dGllV3djUnY4VFwvZGdQOFRINjcreTBQZTdaemRWUGRJNjdxMlZpeUdyVGZrY01ISkRjdDNSWXpWTWVpR2xEODJoa0l4Z1FXYWdQUm9Gb041UUw5WkFsZHZzU0U0R2N0VW83WXczTTJcL0U1cTF3amVBV2pwMkdVWFJcL0RZY3FFK2M1WnlwQlJtZG5RYWtSSkdXIiwibWFjIjoiM2M4MTc2MThkNzNhZjZmNGRhZDMwNDFkNjFlZWRmOWE2NTZkOTE3ODdiZWU1ZDM4MjlkZDZkMjZmYWM4NzIxNCJ9

             Một bóng người xinh đẹp, ôm thật chặt lấy cả người Trác Uyên, vô cùng bá đạo cùng ngã vào cột sáng với hắn, nhưng trên miệng lại nở nụ cười ngọt ngào..

Ads
';
Advertisement
x