“Đa tạ tiền bối chỉ giáo!”  

             Trác Uyên cúi người hành lễ, bái lạy thật thấp với đại hán, cũng không vạch trần thân phận của đối phương, mọi người hiểu rõ trong lòng là được rồi.  

             Đại hán đó nhìn hắn thật sâu, chậm rãi đi về phía hắn, sâu kín lên tiếng: “Lực cực điểm sẽ thành bạo, bạo cực điểm sẽ thành bá chủ. Đạo cuồng bá, hủy trời diệt đất, đánh đâu thắng đó. Nhưng thế gian nào có cuồng bạo vĩnh viễn không ngừng nghỉ, cho nên bá đến cực điểm sẽ thành tận. Lực kiệt quệ, đường này tất sẽ hủy. Bởi vậy nguồn gốc của bá chủ là tĩnh lặng, tĩnh lặng như xử nữ, động như gió bão, trong chớp mắt, trời đất rung chuyển, sau đó sẽ về an bình. Ngươi... biết ta đang nói gì không?”  

             “Bá chủ chỉ trong chớp mắt, tĩnh lặng mới là vĩnh hằng. Mưa rền gió dữ chỉ là tạm thời, gió mát nắng gắt mới luôn dài lâu. Bá đạo thực sự không nằm ở hủy trời diệt đất mà là yên bình giữa trời đất!” Trác Uyên khẽ gật đầu, lạnh nhạt lên tiếng.  

             Đại hán đó hài lòng gật đầu, cười nói: “Không sai, dù sao thì tự mình lĩnh ngộ còn khó hơn nhiều so với lão phu tận tình khuyên bảo giải thích. Đây là bằng chứng qua cửa của ngươi, đi thôi!”  

             Nói xong, hai đầu ngón tay của đại hán kia nhẹ nhàng đặt lên trán Trác Uyên, một đạo hào quang bảy sắc lấp lánh thoáng trôi qua rồi biến mất ở giữa.  

             Bỗng dưng, cả người Trác Uyên run lên, trong lòng sáng tỏ một mảnh, dường như đã hiểu được rất nhiều, tâm tình lại giống như đã tăng lên rất nhiều.  

             “Tiền bối, vậy thì cửa thứ hai ở phương hướng nào?” Trác Uyên ổn định tâm tình, lại ngẩng đầu hỏi.  

             Khóe miệng của đại hán đó nhếch lên, không nói hai lời, vừa túm lấy đầu vai hắn, hung hăng ném hắn ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng: “Ta tiễn ngươi đi, ha ha ha...”  

             Rầm!  

             A...  

             Tiếng kêu sợ hãi càng ngày càng xa, đại hán đó nhìn thấy bóng dáng đã đi xa của Trác Uyên, vui vẻ gật đầu. Lúc này, một tiếng vù nhỏ vang lên, một bóng dáng của một gã lão giả chậm rãi xuất hiện sau lưng lão ta.  

             Nếu như Trác Uyên ở đây mà nói, chắc chắn sẽ nhận ra, đây không phải là lão nhân đưa đò ở trên bờ Minh Hải mà bọn họ nhìn thấy sao?  

             “Xem ra Thiên Ma Đại Hóa Quyết thật sự phản ứng khác nhau, bá đạo của lão phu, mặc dù hắn chỉ mới nhập môn, nhưng đúng là đã tiếp nhận rồi!” Đại hán đó thở dài một hơi, lên tiếng cảm thán.  

             Tên lão giả kia thấy vậy, cũng khẽ gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, cứ như vậy, kế hoạch năm đó của chúng ta, còn có hy vọng đạt được...”  

             Ầm!  

             Nhưng mà còn chưa đợi lão ta nói xong, bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vang lên trên bầu trời của Minh Hải, toàn bộ Minh Hải cũng đang không ngừng lay động dậy sóng.  

             Sắc mặt hai người trầm xuống, liếc nhìn lẫn nhau, đều không nhịn được nặng nề hơn, gần như là nghiến chặt răng, đồng thời thốt ra hai chữ: “Thiên Đế!”  

             Mặt khác, một đạo lưu quang xẹt qua dưới đáy biển u ám, đánh ầm ầm lên một cánh cửa gỗ cao hai thước, lập tức đập vỡ cửa thành nát bét, biến thành một đống mảnh gỗ vụn.  

             “Đây là... chỗ nào?”  

             Trác Uyên chậm rãi đứng dậy, phủi tro bụi trên người xuống, nhìn cảnh tượng xung quanh, vẻ mặt kỳ quái lên tiếng.  

             Vù!  

             Một luồng khói đen dâng lên, chỉ trong chớp mắt đã đi đến trước người hắn, trầm giọng nói: “Nhiều năm như vậy rồi, còn chưa từng có ai đến cửa thứ hai, ta cũng lâu rồi chưa từng thấy người sống, ha ha ha...”  

             Lúc này, Trác Uyên bất giác hoảng hốt, dưới chân liên tục đạp, vội vàng chạy cách xa trăm thước, đợi đến khi dừng lại, lúc quay đầu nhìn, đã thấy không biết từ khi nào, một luồng khí đen nồng đậm lơ lửng ở chỗ hắn vừa đứng, không nhìn rõ bên trong là ai.  

             “Tiền bối, ngài là người trông coi cửa thứ hai sao?”  

             Có lẽ cũng là một nhân vật vô cùng quan trọng, lúc này, Trác Uyên bái lạy thật thấp, thỉnh thoảng còn đang đánh giá quanh người hắn, nhất là cửa gỗ đã vỡ vụn đó, lại khiến hắn không khỏi hoảng sợ: “Không phải đây là cửa thứ hai bế môn chứ, vậy có phải ta coi như đã vào cửa rồi hay không?”  

             Khí đen ngẩn ngơ một hồi, lộ vẻ hư vô mờ nhạt, mỉm cười quỷ quái: “Hì hì hì, tất nhiên, ngươi cũng đã đập cửa chúng ta thành bộ dạng này, chẳng lẽ còn không tính đã vào cửa sao?”  

             “Ấy, vậy tiếp theo vãn bối nên làm như thế nào mới tính là qua cửa ải đây?”  

             “Đánh bại ta!”  

             “Lại là đánh bại ngài, giống như cửa thứ nhất sao?” Trác Uyên không khỏi cả kinh, lớn tiếng nói.  

             Luồng khí đen kia lại phát ra tiếng cười giả tạo, lên tiếng trêu chọc: “Há há há... Lão phu cũng không trung hậu như cửa thứ nhất quê mùa đó, trước khi bắt đầu khảo nghiệm sẽ để thứ nhỏ bé ngươi làm nóng người, lão phu sẽ trực tiếp mở khảo nghiệm. Hơn nữa, lão phu đây là kiểm tra tính mạng, hoặc là một lần vượt qua, hoặc là để mạng lại!”  

             Cả người Trác Uyên không khỏi chấn động, sắc mặt đại biến, giật nảy mình.  

             Hắn vượt qua cửa thứ nhất đã hoàn toàn hiểu được, những người trông coi này đều là nhân vật như thế nào. Lúc trước, đại hán kia không có lòng giết hắn, hơn nữa còn hướng dẫn từng bước, đang chỉ dẫn hắn nắm vững đạo chính thống mới.  

             Nhưng mà người này, vừa đến đã ra tay, lại là trận quyết chiến duy nhất. Bản thân không hề có nửa phần hiểu biết nào đối với lão ta, nào có chút phần thắng nào chứ?  

             “Ấy... tiền bối, không biết ngài ra tay có quy tắc gì hay không? Ví dụ như ngài cũng dùng tu vi Linh Vương cảnh để ra tay với ta chăng?”  

             “Hì hì hì... Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, lão phu không dễ nói chuyện giống như tên thô kệch đó, muốn ra tay thì nhất định sẽ đối phó hết sức. Ha ha ha... tiếp chiêu đi!”  

             Ù!  

             Vừa dứt lời, luồng khí đen đó xoay mình biến thành một mũi tên đã rời cung, mạnh mẽ phóng về phía Trác Uyên.  

             Con ngươi Trác Uyên trợn to, căn bản không kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, luồng khí đen đó đã chui vào bên trong cơ thể hắn. Ngay sau đó, chỉ thấy thân mình trống rỗng một mảnh, khí đen trên người hắn ào ạt tản ra, sau đó, bỗng nhiên một bóng đen hiện ra phía sau hắn, rồi tựa lưng vào hắn.   

             Lông mày Trác Uyên nhướng lên, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng để an toàn vẫn vội vàng bước lên một bước, kéo dài khoảng cách với người này. Đợi sau khi dừng lại rồi xoay người, cảnh tượng đập vào mắt cũng khiến hắn lập tức hoảng sợ.  

             “Ngươi... ngươi...”  

             “Hì hì hì... đúng vậy, ta là ngươi!”  

             Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười ma quỷ, bóng đen đó cũng xoay người lại, lại lộ ra một gương mặt mà Trác Uyên không thể không quen thuộc hơn nữa... là hắn!  

             Đúng vậy, bóng đen này lại biến thành hắn, chẳng những bộ mặt giống, thần thái cũng giống, thậm chí thân thể cũng như nhau. Trác Uyên nhìn bóng đen đó, đúng là giống hệt như soi gương, giống nhau như đúc.  

             Da mặt bất giác hơi co rúm lại, Trác Uyên không nói nên lời, bật cười lên tiếng: “Tiền bối, ngài... ngài đây là có ý gì?”  

             “Đây là khảo nghiệm của cửa thứ hai, biết người biết ta!”  

             Bóng đen kia cười quỷ quái, thật sự giống Trác Uyên như đúc: “Lão phu cũng không bắt nạt ngươi, chỉ dùng thực lực của ngươi, đối phó với bản thân ngươi. Nghe nói, người hiểu rõ bản thân nhất, chắc là bản thân ngươi, nhưng giống vậy, lão phu là Trác Uyên thứ hai, cũng rất hiểu rõ ngươi. Cứ như vậy, tay trái đánh với tay phải, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng? Ha ha ha...”  

             Lông mày Trác Uyên không nhịn được nhíu lại, cân nhắc kỹ càng, khẽ gật đầu, ngược lại trái tim cũng buông xuống.  

             Mặc dù coi bản thân là đối thủ, có chút khó mà tưởng tưởng nổi, nhưng ít nhất thì sức mạnh ngang nhau, chỉ cần có sách lược chiếc đấu thích hợp, vẫn có cơ hội thắng lợi.  

             Nhưng mà những lão gia hỏa này đều là quái vật sâu không lường được, nếu như bộc lộ ra sức mạnh thực sự mà nói, bản thân cũng sẽ không có chút phần thắng đáng nói nào.  

             Thế thì xem ra, ngược lại một cửa ải này lại dễ chịu hơn cửa thứ nhất.  

             Nghĩ đến đây, sắc mặt Trác Uyên dần dần ổn định lại, giơ tay lên nói: “Mời ra chiêu!”  

             “Ôi chà, thật thản nhiên làm sao!”  

             Thấy dáng vẻ hắn như vậy, người đó không khỏi cười khẽ lên tiếng: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng, đối mặt với bản thân sẽ dễ dàng hơn so với việc đối mặt với chúng ta sao? Ha ha ha... Nhưng mà, hôm nay lão phu sẽ nói cho ngươi, mọi người đều bị bản thân đánh bại thôi. Trong suốt cuộc đời của con người, cho dù là cường giả ra sao, đối thủ thật sự chỉ có một người, là chính mình!”  

             Trong mắt chợt lóe tinh mang, ngón tay của người đó lập tức hóa thành kiếm chỉ, bổ ập về phía Trác Uyên bên kia: “Diệt Thế Kiếm Đạo, Hủy!”  

             Rầm rầm!  

             Kiếm cương khủng bố, kiếm quang đen kịt hiện ra, thình lình vọt về phía Trác Uyên.  

             Con ngươi Trác Uyên không nhịn được co rụt lại, trong lòng sợ hãi, sao lại có thể?  

             Thứ bản sao này không những sao chép được sức mạnh của hắn, ngay cả chiêu thức của hắn cũng có thể sao chép sao? Hơn nữa, Diệt Thế Kiếm Đạo này là lĩnh hội đến mức độ sâu vô cùng của năm loại kiếm đạo, mới có thể hiểu rõ mà sử dụng. Hắn cũng chỉ mới lĩnh hội ra cách đây không lâu, mặc dù tu vi của người này không hề thua kém Kiếm Đế, nhưng mà cũng không thể tùy tiện bước vào đạo chính thống của người khác chứ.  

             Đây là chuyện hoàn toàn không thể làm được, kiếm đạo là bản lĩnh độc quyền hiếm thấy chỉ thuộc về người giác ngộ kiếm, sao lại...  

             Nhưng mà, bây giờ hắn đã không thể quan tâm nhiều như vậy nữa, mắt thất kiếm cương khủng bố đó sắp đánh úp lại, cũng lập tức khép hai ngón tay lại, một Diệt Thế Kiếm Đạo lập tức đáp trả.  

             Ầm!  

             Hai đạo kiếm cương khủng bố như nhau hung hăng đâm vào nhau, phát ra tiếng nổ rung trời, kéo theo mặt đất chấn động, biển động dồn dập.  

             Trác Uyên lùi về sau hai bước, khó khăn lắm mới dừng lại được, nhưng mà bản sao ở đối diện kia, lại dương dương tự đắc đứng thẳng tại chỗ, không hề có chút ảnh hưởng nào.  

             “Sao lại có thể?”  

             Thấy cảnh tượng như vậy, Trác Uyên lại kinh hãi: “Không phải nói sức mạnh của hắn ta giống như ta sao? Sao cùng một chiêu thức, hắn ta lại chiếm ưu thế chứ?”  

             Bản sao kia mỉm cười quỷ quái, chẳng nói đúng sai: “Nghe nói trên đời này người hiểu rõ mình nhất là bản thân, nhưng không hiểu rõ bản thân nhất, vẫn là chính mình. Trác Uyên à, ngươi cảm thấy bây giờ ngươi có phần thắng không?”  

             Mày Trác Uyên nhướng lên, nét mặt dần dần sa sầm lại, hai tròng mắt trở nên cực kỳ thận trọng.  

             Người có thể sao chép lại chiêu thức của mình, sức mạnh còn mạnh hơn so với bản thân, quan trọng hơn là, hắn hiểu rõ bản thân hơn so với mình. Nói như vậy, quả nhiên rất khó có phần thắng!  

             Trong lúc nhất thời, trái tim Trác Uyên nặng nề hơn, xem như đã gặp được đối thủ lớn nhất từ trước đến nay!  

             Soạt!  

             Lóe một cái, không biết từ khi nào, bản sao đó đã biến mất không còn dấu vết trong nháy mắt, đợi đến khi xuất hiện lại, đã đi tới sau lưng hắn.  

             Bỗng nhiên, trán chảy ra mồ hôi lạnh mỏng mịn, Trác Uyên quay đầu nhìn, đã thấy trong mắt phải người này đã lóe lên một vầng sáng màu vàng.  

             Chết tiệt, ngay cả Không Minh Thần Đồng cũng...  

             Nhưng mà lời mắng trong đáy lòng hắn còn chưa phát ra, đột nhiên vầng sáng màu vàng kia đã hóa thành hai đạo, bên trong mắt trái, Lôi Viêm màu đen đã bùng cháy sáng rực lên.  

eyJpdiI6Ik5qcmdHN1VqUk1nTUpVbjBPekxNbEE9PSIsInZhbHVlIjoiMDdBcXhNd3l2RGdDNHVHbmxWTmhSRXQ2NzNFZFI0OTlucnkxV1ZNT29sdGlUSUp2TW9mNGNOaVU2dWs0bFM5ZTgxRmdrc2M0aVpSWFFuSWRQQkRDY0lad2JZVERvODBJSDN4OGRBWHZvdXdYczh3K1wvTlNuYllcLzJCeUU2cXhydWpMS0ZGRkM4UjlRR1ZGREhEaDhrTklSRHh2TGQ5YUo2cVwvYXdcL3pSWm5kaThjanJmVStHcHFuTWQxOVJ3amgxNUVMSmFVY0FxTFwvT01hQjkwQjJxbGNMM1dPM0duWmplYlRxcDY2Z1N6XC9OeUtXa3JldGlmVnBHdm9HdHlqTkFIYkZZV1o1RDRaMWJYRCs1XC84ZzV6NXBRanNVSlZseDM5YkEyQnVtdTR4UDM4SURzTStLWEF3aGhidVlqcVFRZ005IiwibWFjIjoiYjBhZmM4ZGFlN2FhY2U1Njc2MTdlMTQxZmE2NTFjMjMwZWM5MWI2N2NkZGQ4YzNiOTY5NzMzNzFhNGFmZmFkOCJ9
eyJpdiI6Ik9vTU5KRG5BZkRtUktqSmdJWnVObkE9PSIsInZhbHVlIjoiWmlEdm1wb2liQjIrRWFiMjNYSlNwTXIzeWJBKzIyUXdRXC9QdWxYU3pqaVJLdWFyTzF5M3NPSDBOQTBRY294UFNzN3JoNEJOdGFcL01pYjRBM21KUGVXTnNVd3M4RzNQQTNmSGlwenNoajlsRGc1OHFLWG16aW1KVUxPYnJXcmdoZDlBRTJSWnJHRDlxc2ZjN2I3UThDb1pDUVEyRDlGc3VXcmdoblhqcjdSXC9qTG9yOEpDTUFXZzZySXVyTGhjMzJpQ1JkSFVqQWVxNkdSV1hSamZhTkx4aTdBUGRQR1kyeWQwU3BnbVZjM0hNUW14eVdWbWZRbDQyTWxtV0ExSGJKWHdcL01Sb2xOaGI4NmEyUjJKOXJjRjU4VTAyRlNEVmttT0ZjOVJwRWFzamd2aXJKY1J5aUdqVEJPaU5Lc1ZKWjZMUHFDakgrWFVYaHhib3FuMmhyQkNXWmxlRDVjaVJLMmRIMEtIUHpqSmxZNmFjZ2NsQVJZak9iVDdVV1hsbEk5YWt2TjBSSW0rbHlqV21LeDFpWTJBSlwvQlY1VVd2Y2xORytqQkphVVhuYlNMSkNCbEp1TjM3ZDcwS2c2eXhBSDlUS0ZnR1RwYTdEK2FKQ0M1b3ZWbzlwTFRNMjY2dEhFTWNKbERxb2RMTWtkQ09icWZiOUp4NmE0bmFRdTRnWlFOOW85ZGl4ZDVHdHEybUhrRzR4cWtFMUNxOTVRcjU4Q0pyMzlEXC9hXC83SmtEcExzQlBmZXRUbnNsazdHSkNIRzhNNmc3cmtoSUh6cE1uNlVrWWJpS0R0MEpSNCtpT2FsVnRCN01BdXRRbTlIaE9RTVNCUXZMRkwxUUZPSEVxYVVWR21WRVVXd2xTaXQrY1ZES0xnUWdrN0Y5UHBHOFlQREl2YXlUNWpiUVl5czdJPSIsIm1hYyI6ImE1MTg4NjNiYjJhOTlkZjAzOWM0NzVhYmMwZjZlZjI2NTZjMjM5N2Q1YjM2OWYxMTk3YTNlN2FkNTE3YzBlZGYifQ==

             Mà khóe miệng của bản sao đó lại nhếch lên quỷ quái, trong mắt tràn đầy lạnh lùng, lộ ra vẻ mặt giống như đúc lúc hắn đối mặt với kẻ địch trước kia...

Ads
';
Advertisement
x