Cao Minh nói: "Dương đan sư chính là đệ tử Huyền Đan môn đời thứ 34, bản thân càng là một vị Thiên Đan sư!"   

 

"Cái gì?" Hoa Dung lần này là thật chấn kinh, lập tức đứng lên, ngước đầu nhìn lên Dương Khai, trừng to mắt nói: "Hắn. . . Là Thiên Đan sư?"   

 

"Rất kinh ngạc sao?" Dương Khai cười nhìn qua nàng.   

 

Hoa Dung trên dưới xem kĩ hắn, chậc chậc có tiếng: "Quả nhiên là người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, nếu không phải lời này xuất từ một vị Thiên giai đỉnh phong, bản cô nương thật đúng là không dám tin. Đúng rồi, ngươi là ai a?" Nàng nói, quay đầu nhìn qua Cao Minh.   

 

Lần này nàng bị Cao Minh bắt, vận khí thật sự là kém tới cực điểm, lúc đầu lấy tu vi của nàng, Hư Linh kiếm phái đối với nàng không có vấn đề, ai ngờ tự nhiên không ló ra một tên Thiên giai đỉnh phong.   

 

Lúc đó nàng tràn đầy lòng hiếu kỳ, Cao Minh lên núi, nàng vụng trộm nhìn trộm một chút, kết quả là bại lộ hành tung, bị Cao Minh bắt giữ.   

 

Cao Minh ngạo nghễ nói: "Ta chính là Huyết Thị tọa hạ Thiên Đan sư Cao Hâm Bằng, Cao Minh!"   

 

"Huyết Thị Huyền Đan môn!" Hoa Dung co rụt mắt lại, chợt thở dài: "Chẳng trách, bản cô nương nhận thua, lần này thua không oan."   

 

Ý chí chiến đấu sục sôi trong nháy mắt biến thành mất hết cả hứng, lệch ra ngồi dưới đất, quay mặt chỗ khác nói: "Muốn đánh muốn giết ngươi làm đi, bản cô nương lần này có mắt không tròng mạo phạm một vị Thiên Đan sư, đáng đời tráng niên mất sớm!"   

 

Nàng một bộ người thức thời đến cực điểm, nếu không phải lúc nói lời này tròng mắt nàng không an phận mà loạn động, Dương Khai thật là có điểm bội phục sự can đảm của nàng.   

 

"Tự tiện xông vào Hư Linh kiếm phái ta, đả thương thủ hạ bản phái chủ, việc này cũng không thể cứ tính như vậy, nhưng nể tình ngươi cũng không có giết người chi tâm, tội không đáng chết, như vậy đi, ngươi đón lấy một chiêu của ta, ta thả ngươi đi." Dương Khai từ trên   cao nhìn xuống Hoa Dung.   

 

Hoa Dung ngạc nhiên: "Ngươi nghiêm túc?"   

 

"Ngươi thấy ta giống là nói đùa?" Dương Khai sắc mặt lạnh nhạt.   

 

Hoa Dung run lên một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu: "Ngươi là người tốt! Lần này là bản cô nương sai, không nên mạo phạm Hư Linh kiếm phái."   

 

Dương Khai quay đầu nhìn về phía Cao Minh: "Làm phiền giải cấm chế!"   

 

Cao Minh hơi có chút chần chờ, nhưng vẫn là tiến lên hai bước, đưa tay đánh ra mấy đạo kình khí về phía Hoa Dung, Hoa Dung lập tức đứng lên, hoạt động gân cốt. 

 

Cao Minh nói: "Dương đan sư còn xin cẩn thận, tu vi nàng mặc dù không bằng ta, nhưng bản sự không nhỏ, vừa rồi bắt ta giữ nàng cu ̃ng tốn không ít công phu."   

 

"Ừm!" Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, nhìn qua Hoa Dung nói: "Chuẩn bị xong chưa?"   

 

"Chuẩn bị. . ." Hoa Dung còn chưa dứt lời, trước mắt bỗng nhiên hoa một cái, chờ kịp phản ứng, Dương Khai đã vọt thẳng tới trước mặt nàng, chỉ cách ba thước, khóe mắt liếc qua giống như cảm giác có thứ gì đập xuống giữa đầu, hoảng nàng vội vàng nâng lên hai tay chống đỡ.   

 

"Ngươi. . ." Hai chữ đánh lén còn chưa hô ra, cạch một tiếng, chợt cả người đầu váng mắt hoa, lắc lư mấy lần sau đó lảo đảo ngã xuống đất.   

 

Dương Khai giơ Thanh Hư Kiếm, cúi đầu nhìn thoáng qua Hoa Dung nằm trên mặt đất không nhúc nhích, nhíu nhíu mày: "Hơi quá tay rồi."   

 

Kiếm không ra khỏi vỏ, chỉ là nện vỏ kiếm vào đầu, cho nên mặc dù đánh Hoa Dung ngất xỉu đi, nhưng hẳn là thương thế không nặng.   

 

Cao Minh trợn tròn mắt, mới đó hắn vừa giải trừ cấm chế cho Hoa Dung liền âm thầm thôi động linh lực, tùy thời chuẩn bị xuất thủ, để phòng bất trắc, ai ngờ lại phát sinh một màn này. 

 

Trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu, vị Dương đan sư này. . . Cực kỳ hèn hạ a! Đối với một nữ tử như hoa như ngọc như thế, lại cũng chơi kế sách đánh lén, thật sự không phải hành vi quân tử.   

 

Nhưng cái này chỉ là thoáng suy nghĩ trong lòng, tuyệt đối là không dám nói ra.   

 

"Oánh Oánh, ném nàng xuống núi đi." Dương Khai quay đầu qua tiểu sư muội còn đang trợn mắt hốc mồm.   

 

"Nha. . ." Vạn Oánh Oánh lên tiếng, vội vàng tiến lên ôm lấy Hoa Dung bước ra ngoài.   

 

Rất nhanh, Vạn Oánh Oánh lại yên lặng trở về.   

 

Lê Chính Khanh kinh ngạc: "Nhanh như vậy đã ném xuống rồi?"   

 

Vạn Oánh Oánh nói: "Không phải, vị cô nương kia giống như vốn là không có bất tỉnh, ta mới đi khỏi không bao xa, nàng liền tỉnh lại, sau đó lập tức chạy xuống núi."   

 

Lê Chính Khanh kịp phản ứng: "Nữ nhân thông minh!"   

 

Vừa rồi nàng hiển nhiên là đang giả bộ bất tỉnh, bằng không cũng không có khả năng tỉnh nhanh như vậy, quay đầu lo lắng nhìn qua Dương Khai: "Đại nhân, cứ như vậy thả nàng, không có vấn đề sao?"   

 

Dương Khai khoát khoát tay: "Không cần để ý, nữ nhân kia không có ác ý gì, hẳn chỉ là cảm thấy hứng thú đối với Thanh Hư Kiếm, nếu không, ngươi cùng Trang Cư Hòa đã sớm chết, nàng đã không có giết người chi tâm, tiểu trừng đại giới là được rồi."   

eyJpdiI6ImdpKytOXC8rdmdVRk1KVDlhVE15VjlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkI4M0d2NWtDUndhd2ZaTjNcLzh6RG5uZ3pQZ3lzNUh2dUpNRFN1MnlBSUozYlwvUE8rYnZMYzIrVmc3clBhY2tudSIsIm1hYyI6IjhlYjlhNWRhNjZlMjczNGYyOWY2NGExNzI2MjY3YWNjODIzZWI1ODNmYjAxZjcyYjFiYzhlMGIzMzJjYzY2NTMifQ==
eyJpdiI6IlVvVGFxR2FvUm1YalwveWExNUdGRGxRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Inc0eCtZamdFbm1TK1ZtSER4aTd0RGJFUElaZ2Zia0NGeElDeitNeENWRHFvVGtNdG1HanZvK2V4WkJhTUc1WnFBd1ZBT2Z6Q3VvZGlCNThnRXB2VmZUYVVsWEdaNmpEbGNra1BxVVFPRGRLbU9BWG5MUUU0bVwvTTFmSytwMFdRZ3Z5a2RxdEdURVwvb2NOVXJRMmhQUmx0bXJrUnVkYU1mSkdxK1l3WHdEdkxTdEtWY2RsTWhCUkFscmxhN2lcL3BiU1BhV0paeDczdUM1V3pXYnN0QWRuSWc9PSIsIm1hYyI6ImY4NmI1YzdkNDE0NzZmZDFmODhlNTQ1YTg3YmRkYTFmZmUxYjY5ZmNjYzMwMjY5ODdjYTczZTA5YWYyM2M2NWUifQ==

Dương Khai nhớ lại chuyện ngay vừa rồi, ẩn ẩn cảm thấy đối với thực lực hôm nay mình có một khống chế rõ ràng, sau mới quay đầu nhìn qua Cao Minh nói: "Để Cao huynh chê cười."  

Ads
';
Advertisement
x