Bất quá nàng có được Hắc Ngục một khối bảo địa như thế, năm này tháng nọ, có tích lũy như này cũng là bình thường.   

 

 

"Vật tư nơi đây phẩm giai bao nhiêu? Số lượng bao nhiêu?" Hai mắt Dương Khai sáng lên hỏi.   

 

Loan Bạch Phượng rất không vui nhìn hắn, dù sao đồ vật vốn thuộc về của mình, bỗng nhiên bị người bên ngoài cướp đi, trong lòng luôn có cảm giác khó chịu, nghiêng đầu nói: "Vật tư dưới tứ phẩm không có tư cách để ở chỗ này, co ́thê ̉được để ở chỗ này đều là tứ phẩm thậm chí trên tứ phẩm, bên trái là tứ phẩm, có hơn tám nghìn phần, ở giữa là ngũ phẩm, có hơn hai ngàn phần, bên phải nhất chính là lục phẩm, không sai biệt lắm 200 phần, số lượng cụ thể không có đếm qua."   

 

Dương Khai chậc chậc có tiếng: "Chỉ sợ ngươi là phú bà lớn nhất 3000 giới này!"   

 

Tứ phẩm ngũ phẩm không nói trước, lục phẩm tài nguyên lại có 200 phần tả hữu, phải biết mỗi một phần lục phẩm tài nguyên đều là đồ vật giá trị tối thiểu nhất 15 triệu Khai Thiên Đan, 200 phần đây chính là tối thiểu nhất 3 tỷ!   

 

Gia tài như vậy, độc thuộc một người!   

 

3000 thế giới người nào có thể bằng?   

 

Đang nói chuyện, Dương Khai đã lách mình đến chỗ khu vực lục phẩm vật tư kia, có chút hăng hái quan sát. Bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn lại giá bằng bạch ngọc cuối cùng, ngạc nhiên nói: "Cái này cũng là lục phẩm?"   

 

Trên giá bằng bạch ngọc cuối cùng này, chỉ trưng bày một cái vật chứa, rất là đặc biệt.   

 

Da mặt Loan Bạch Phượng kéo ra, cơ hồ cắn răng, gằn từng chữ một: "Cái kia là thất phẩm!"   

 

Dương Khai nhíu mày, hai mắt sáng lên nói: "Trước khi tới ta liền nghe nói, hắc thạch trong Hắc Ngục thậm chí có thể sản xuất thất phẩm bát phẩm vật tư, nguyên lai là thật?"   

 

Thất phẩm tài nguyên, mỗi một phần đều muốn cả ức, so với lục phẩm, thế nhưng là giá trị nhiều gấp 10 lần!   

 

Loan Bạch Phượng nói: "Đương nhiên là thật, bất quá số lượng cực kỳ thưa thớt! Ta chiếm cứ Hắc Ngục nhiều năm như vậy, cũng chỉ gặp qua một phần mà thôi!"   

 

Dương Khai gật gật đầu: "Đã có một phần, vậy thì có càng nhiều, Hắc Ngục quả nhiên là một chỗ bảo địa!"   

 

Nói xong, hắn cầm lấy vật chứa thất phẩm tài nguyên kia, mở ra xem, phát hiện đây là một phần thất phẩm tài nguyên Kim thuộc tính, khẽ gật đầu, tiện tay ném vào trong Tiểu Càn Khôn của mình.   

 

Mặc dù thất phẩm tài nguyên quý giá, bất quá cũng không phải hắn chưa thấy qua, bản thân hắn cô đọng tài nguyên, phần lớn đều là thất phẩm thậm chí phía trên thất phẩm.   

 

Chuyến này hắn đến, mục đích lớn nhất vẫn là lục phẩm Âm Dương chúc hành tài nguyên, đây mới là đồ vật Hư Không Địa vô cùng cần thiết.   

 

Quay đầu nhìn về hơn 200 phần lục phẩm tài nguyên kia, Dương Khai ma quyền sát chưởng, kiểm tra từng cái, nhiều lục phẩm tài nguyên như vậy, luôn có thể có một phần là vật mình cần a?   

 

Thấy hắn có bộ dáng như thế, Loan Bạch Phượng một mặt ghét bỏ quay mặt qua chỗ khác.   

 

Điều tra từng phần lục phẩm tài nguyên, vui vẻ cùng mừng rỡ trên mặt Dương Khai từ từ biến mất, chờ đến sau khi điều tra tất cả lục phẩm, lông mày Dương Khai không khỏi ngưng thành một đoàn. 

 

Cũng không phải những tài nguyên lục phẩm này có vấn đề gì, mỗi một phần tài nguyên lục phẩm ở nơi này đều tinh thuần đến cực điểm, hoàn toàn có thể thỏa mãn cho võ giả Khai Thiên cảnh tu hành, chỉ là Âm Dương chúc hành hắn cần, căn bản cũng không có bao nhiêu.   

 

Lục phẩm Âm hành ngược lại là tìm thấy một phần, cũng chỉ có một phần mà thôi, Dương hành cũng chỉ có hai phần!   

 

Trong 200 phần lục phẩm tài nguyên, chỉ có ba phần là mình cần, mặc dù biết từ trước đến nay Âm Dương chúc hành hiếm có, có thể cái tỷ lệ này cũng quá sai đi.   

 

Quay đầu nhìn lại Loan Bạch Phượng, đã thấy đối phương cắn răng nghiến lợi nhìn mình, nếu không phải có Trung Nghĩa Phổ hạn chế, chỉ sợ lập tức nhào lên uống máu của mình, ăn thịt của mình.   

 

Mặc cho ai thấy tài phú mình góp nhặt nhiều năm như vậy, đảo mắt bị người khác thu đi, cũng không có tâm tình tốt gì.   

 

"Nhìn cái gì vậy?" Loan Bạch Phượng tức giận một tiếng.   

 

Dương Khai nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng: "Không đúng!"   

 

"Cái gì không đúng?" Loan Bạch Phượng khẽ nhíu mày. "Ngươi có được Hắc Ngục nhiều năm như vậy, đồ vật để dành được không phải chỉ những thứ này a?"   

 

Loan Bạch Phượng hừ lạnh một tiếng: "Nhiều đồ như vậy còn chưa đủ à? Ngươi cho rằng ta có thể có bao nhiêu."   

 

"Không đúng không đúng!" Dương Khai chậm rãi lắc đầu, "Mặc dù từ trước đến nay lục phẩm Âm Dương chúc hành tài nguyên thưa thớt, cũng không phải chỉ là có ba phần, nhất định là ngươi đưa chúng nó giấu ở địa phương nào."   

 

Ánh mắt chăm chú vào trên nhẫn không gian của Loan Bạch Phượng, giơ tay lên nói: "Đưa nhẫn không gian cho ta xem một chút."   

 

Loan Bạch Phượng tức giơ chân: "Dương Khai, đừng có khinh người quá đáng!"   

 

"Lấy ra!" Dương Khai nhìn chăm chú nàng thật sâu.   

eyJpdiI6IkVLNzFqU1lmNE9IbTN0ZWc4aURBN2c9PSIsInZhbHVlIjoibUVcL2h6ckZzaUtHOVk3cHB6OGhMUVd0bjNKcVVUUU5yNjdVMUJNZmJIdGtTYUtBZUZkV1BlV1NJMXVtaG04djciLCJtYWMiOiIzZDRlMjE1NDM1YjJjYmRiNDE4ZWY5Y2I2YmMwZDE0ZTcxYTljNTUyNGY3Yjg0YWZkNDBjMmQ2YzcwZGQ3ZTNjIn0=
eyJpdiI6ImVQZHVGSHZTelVNeVJLUlkwTkFZRUE9PSIsInZhbHVlIjoiK2xiVm9pOGIzQWNwdWhWSFdEWHM2RHhHUFUwY0JzWmoyYU52MWxDQmdsMG44UERZUytzb0FyK1M3VkFteWdHMHVJUGNRR1RWR2N6T3R5empWZmxYTXozdlFNWklwZFwvb0RaeXc1UjJjb2k5b0JncDhqXC9DekYxRHg3TTJLNmwwNjg4UUJFWFpYSzF6Nlwvc1dXUFJRZW5Hd1EwRnhJRE1hVVI1a1VTWUpNcERLTktNTk1wTmRxM2gwdnR2TVRrSjhCaWNEc2RmS3BoSVAxWTFZY0ttNVk1aU01SnJ4Q1RObXFBQUtuaTYzTTk4MjZLRHZoc0lqQVwvU0lYYUR3d2g3QTRHRmxURDlFT0lcL0kwMTRTZG1uSVZtUDdnN1l6Y2dEM2Izdnd3cDR0VG9CN1R3RE5PanR4UkIxQ3IzVjFNWkg1RVFmNWhIRGNxUTFNNzZRMktoWXFjaDZxWXVrK0d2XC9OTlJ1dlVSMDVKQ0lKbVRwbnd1c1B5WmNqWWpiaXJZdGYxdDRvSm5IXC9Mdjh5K0M1UU1odGJwbnJBRFllejBpNFROZmJwc1diYkt1K0NMbFUzYldQT05SU1Y3ZDUrY2pDTFE0M1wvaEdUZExSU2o2QUJETlVrYTZnaFdmTXFldWxocmJHM013QWxYaldOMD0iLCJtYWMiOiJlMTQwOTljZThlNzliZmEwOTQ5N2Q5MWI1MmQ0YzFmZmUyOTJmOThlNmY0ODRhZThkNDU4M2UyY2NmMWFhNjhlIn0=

Ads
';
Advertisement
x