Họ muốn diệt ai thì diệt người nấy! 

 

Muốn tài nguyên gì có tài nguyên đó! 

 

Muốn đàn bà gì có đàn bà đó! 

 

Chỉ cần Lăng Long Dược gửi một lá thư về, Vĩnh Hằng Thần Triều thật sự sẽ bị tiêu diệt, không phải nói đùa!!! 

 

Cho nên, Đông Phương Lỗi mới sợ đến mức này. 

 

"Được thôi! Ta có thể tha cho ngươi một lần. Nhưng chuyện thuộc hạ của ngươi thích sát ta, tính sao đây?" Lăng Long Dược cười cợt, đầy vẻ đùa bỡn. 

 

Đông Phương Lỗi nhất thời không biết trả lời sao: "Chuyện này..." 

 

Đúng lúc ấy, mấy ông lão cảnh giới Đại La cấp hai, cấp ba bước lên trước mặt Đông Phương Lỗi. 

 

Mắt ai nấy đều đỏ ngầu! 

 

"Thái Tử, chúng tôi sai rồi!" 

 

"Xin lỗi Thái Tử, chúng tôi đi trước một bước, tạ tội!" 

 

Nói xong. 

 

Tất cả cùng giơ tay lên, nện mạnh vào ấn đường của mình! 

 

Bộp! Bộp! Bộp! Bộp... 

 

Bốn ông lão cảnh giới Đại La, linh đài đồng loạt nổ tung, thần hồn tiêu tán! 

 

"A! Đừng mà!" 

 

Đông Phương Lỗi gầm lên, mắt tràn đầy tia máu, đáng tiếc đã quá muộn! 

 

"Chậc chậc chậc! Ta có bảo bọn chúng tự vẫn đâu! Haizz..." Lăng Long Dược lắc đầu cười. 

 

Dứt lời, hắn ta ngoắc tay gọi Mặc Thanh Mâu. 

 

Mặc Thanh Mâu lập tức ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ. 

 

Cô vội chạy đến bên cạnh Lăng Long Dược, nép vào lòng hắn ta: "Lăng ca ca, sao giờ huynh mới đến vậy~~~ Người ta suýt nữa bị bắt nạt rồi đó!" 

 

Lăng Long Dược thậm chí chẳng thèm nhìn thẳng Diệp Bắc Minh một cái. 

 

Chỉ liếc bằng khóe mắt: "Chính là tiểu tử này khiến muội chịu ấm ức sao?" 

 

"Ta giúp muội, giết hắn nhé?" 

 

Những lời này vừa thốt ra! 

 

Bên ngoài Bão Nguyệt Lâu lập tức im lặng như tờ! 

 

Bởi tất cả mọi người đều biết, sự sống chết của Diệp Bắc Minh chỉ nằm trong một suy nghĩ của Lăng Long Dược! 

 

"Chị..." 

 

Giọng Mặc Nhiễm Y run rẩy, điên cuồng truyền âm: 'Đừng mà! Đừng mà! Đừng giết Diệp đại ca!' 

 

Mặc Thanh Mâu âm thầm hưng phấn, suýt nữa bật cười điên dại: 'Ha ha ha! Nhiễm Y, em biết sai rồi? Biết thực lực của tên khốn đó không ra gì rồi?' 

 

'Chị đã nói rồi, với nhan sắc, dung mạo của chúng ta, có đàn ông nào mà không tìm được chứ?' 

 

'Em lại cứ bám lấy hắn? Bây giờ thì sao? Sự sống chết của hắn chỉ trong một suy nghĩ của chị!' 

 

'Diệp Bắc Minh? Hỗn Độn Thể? Chỉ là một con kiến mà thôi!!!' 

 

Mặc Nhiễm Y lo lắng đến phát khóc: 

 

'Chị, em biết sai rồi, đừng giết Diệp đại ca, em xin chị!' 

 

Nghe Mặc Nhiễm Y cầu xin. 

 

Trong lòng Mặc Thanh Mâu dâng lên một khoái cảm biến thái. 

 

'Yên tâm, em gái ngoan của chị! Để hắn chết như vậy thì nhạt nhẽo biết bao?' 

 

'Chị muốn để hắn thấy, Lăng ca ca của chị vô địch như thế nào, nghiền nát đạo tâm của hắn từng chút một!' 

 

Nghĩ đến đây, Mặc Thanh Mâu phì cười. 

 

"Phụt... ha ha ha ha~~~" 

eyJpdiI6IlVGazdZR3pVWUdXTDlQVGxSYnhLXC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6InRvSmRxcVMxOWZUNkY5cUtpV0doaE1MYlJcLzd0a0xvNitOVXJqN003bEF1bDVGNEdCN3RSRWZwVDV6TWplVWVNIiwibWFjIjoiMTNmNTVhNTBhYTk1YTEwYTNhMjg0ODY5NTRhZGFiZWMyNGRkZmU2NGJkNmQyODQ5ODJlMTFjZjY5ZmEyODA4MyJ9
eyJpdiI6IkRONkI0ckoyRkRZa0NtOStjTEUzZkE9PSIsInZhbHVlIjoidFNBN0RkVEl0YWlLZlluZ3J6ZDVNcndIUmdSSUkxdmdWOTZzUmFiRFBXOE1KTkF3V2NcL0dtMDhpTlZscWNcL0lVTU1yXC9HbXdlZXNJK1E5b3dIVjQwdFo0YUljMEFLRm5cL1RHTTVKVjRGcWY2MzZ0cGEwY3hteDNrcTdUNU5HdWlHMG1rNllDNUtoWmFQUlM5ODFtXC9mVmd2UlVlaVZlcGFxTjVoa2xNcjQ5SFR0bFkrbDN3Y0hJWXFGS1N4YWlwOWZOUnNpZ1ZZdXk1MDErRlIxY0RrbHZJOXlBUm5SRXJ5T2NyTVhyUXlaUjRZanh1YnJEdHhuQlwvU3dnanVpcEVYMUpGcGNXd0ErVDRiU2FiZ2luQldDa01oTHlLakZkMUNGTG8xT3pJMU56MXcyZXh0S1ZPZnhsajIzVjlBYnFKTmR0V2ttYjJaRHByR1hzcE1iQjFiUFFWakxKWmxxNGFDbEh2aGZwSHNCOXhrPSIsIm1hYyI6ImUzZTc0ZTcwY2MyNzcyZThhMGFiYjMwZmFlM2JmMjUxZjYyMmNmMjY5NDE4MzdlNjE5ODJmMzE2ZmE2MDFkMzEifQ==

"Bẩn tay của huynh ra!"

Ads
';
Advertisement
x