Lục Tôn nắm tay Lăng Khuynh Tiên: "Đi thôi!" 

 

"Vâng, anh Tôn, chúng ta về nhà thôi." 

 

"Về nhà ư? Không!" 

 

Lục Tôn nghẩng mặt lên, nhìn về phía sâu trong Tà Phong cốc với ánh nhìn thâm thúy: "Chúng ta vào trong!" 

 

"Hả? Đừng, anh Tôn! Sâu trong Tà Phong cốc giờ đang đầy nổi lên gió Hắc Mao!" Lăng Khuynh Tiêu hoảng sợ, cô ta lo thật: "Anh Tôn, chúng ta quay về đi!" 

 

Lục Tôn nhếch mép cười: "Tiên Nhi, tên nhóc đánh em bị thương ở trong đó còn gì?" 

 

"Em nghĩ, ta biết kẻ địch đang ở ngay trước mặt, liệu ta có chọn rời đi không?" 

 

Lăng Khuynh Tiên sửng sốt: "Anh Tôn, nhưng Tà Phong Cốc nguy hiểm lắm!" 

 

"Ta mà sợ nguy hiểm à? Càng nguy hiểm, ta càng hưng phấn!" 

 

Lục Tôn cười. 

 

Lăng Khuynh Tiên thầm kêu không ổn rồi! 

 

Lục Tôn là kiểu người có tính tự cho mình là đúng, nếu bị kích thích, chắc chắn sẽ không đổi ý đâu! 

 

"Nhưng mà..." 

 

"Không có nhưng gì hết!" 

 

Lục Tôn nheo mắt: "Tiên Nhi, ta đưa em đi báo thù!" 

 

Nói xong, không đợi Lăng Khuynh Tiên đồng ý! 

 

Hắn ta túm tay cô ta, dẫn theo đoàn tùy tùng, lao thẳng vào Tà Phong Cốc! 

 

... 

 

Làn tà phong màu đen dần lắng xuống. 

 

Sau khi tà phong trong người Diệp Thiên Chỉ được Diệp Bắc Minh loại bỏ, cô ta nhanh chóng hồi phục bình thường. 

 

"Bây giờ tà phong đã yếu đi! Cô có thể đi rồi!" 

 

Diệp Bắc Minh vung tay điểm một cái. 

 

Một làn khí Hỗn Độn bay ra, bao phủ lấy Diệp Thiên Chỉ: "Luồng khí Hỗn Độn này, đủ cho cô ra khỏi Tà Phong Cốc!" 

 

Diệp Thiên Chỉ há hốc miệng: "Ngươi vẫn định vào sâu nữa à?" 

 

"Diệp Bắc Minh, ta không đùa đâu! Sâu trong Tà Phong Cốc nguy hiểm lắm!" 

 

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: "Cô lo chuyện bao đồng thế!" 

 

"Ta đã cứu cô một lần, vầy là trả xong ân tình của cô rồi! Nếu cô cứ muốn đi theo ta, thì tùy cô, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm, ta sẽ kệ đấy!" 

 

Nói xong, anh quay người lao thẳng vào Tà Phong Cốc. 

 

"Diệp Bắc Minh!" 

 

Diệp Thiên Chỉ tức đến giậm chân. 

 

Cô ta cắn răng đuổi theo! 

 

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, dưới làn tà phong khủng bố, thế mà anh cứ đi như vào chốn không người! 

 

Diệp Thiên Chỉ đuổi theo đằng sau, càng ngày càng kinh hãi! 

 

Không phải nói Tà Phong Cốc khủng bố lắm cơ mà? Sao dưới chân Diệp Bắc Minh, cứ như đang tản bộ vậy! 

 

Một lát sau, quả nhiên Diệp Thiên Chỉ không theo kịp nữa! 

 

Khí Hỗn Độn trên người càng ngày càng mỏng. 

 

Tà Phong màu đen xung quanh rít gào! 

 

Đột nhiên, trong bóng đêm có một bóng dáng bay vút qua! 

 

"Diệp Bắc Minh!" 

 

Diệp Thiên Chỉ mừng rỡ. 

 

Vội vàng đuổi theo! 

 

Vừa lại gần bóng đen đó, trái tim chợt thắt lại: "Đây là..." 

eyJpdiI6ImxBcnNkRnNPYjRKVjVvVlA1RVJMeFE9PSIsInZhbHVlIjoiVXdJUTBOWEpzaHlHRWlnREhZVHlqcFpKT0F3UkN5VElkQ0pcL3Y0SUVldzZUQUJScHRVOVJGdHJJN1pYSGJFdFYiLCJtYWMiOiJiMjhhOWRiZGE4YzZlMTFiY2QyZjM5ZWI2MzdlODEyN2Q5ZWFjZDUxNmIyMjQ3ZGU5NDU2NDEzYWI3Y2FiYmE4In0=
eyJpdiI6Im1VQ29wK3kyRU1wcVwvMTRwUkJcLzNNZz09IiwidmFsdWUiOiI2d3ROb0hWUW9vWHBHRHNhV2R1WFZRM1NlQmt2ZjNnWlUwaGlXSXVqckQ0S2dwZnlkZmc1WkV1aFIra0NGamFyNWpyRmhzMDdocFUyQUExU0l5anRqVG1Ta0YyYnUwSlFJM1U1Y1wvSDRrQ0Fpa3pyNkNYZ1RpQ1liWFBzbDhKbFAiLCJtYWMiOiIxNmVlMDVkMTU4Yzk0NWZlNDQyY2M0MDVhYmYwNWM1OTBjZTEyMWYyZWRhZGNkNWRhNDJhNTkzMmZiNTIzMmU1In0=

Một sinh vật màu đen, trông như lang sói quay đầu lại, trong làn tà phong đen xì, nó lộ ra đôi mắt tanh hồng to như đèn lồng!

Ads
';
Advertisement
x