Một thiên tài kinh thiên động đia như này, ai gặp chẳng muốn nhận làm đệ tử!
"Được! 108 thì 108!"
Lý Thất Dạ hô: "Đồ nhi, quỳ xuống!"
Diệp Bắc Minh quỳ xuống: "Diệp Bắc Minh, bái kiến sư phụ!"
"Tốt!"
Lý Thất Dạ vui vẻ.
Ông ta đưa một tay ra vỗ đầu Diệp Bắc Minh: "Đồ nhi, vi sư sẽ không để con uổng công bái sư đâu!"
"Hỗn Độn Đạo Thể! Mang theo Hỗn Độn, gần với đại đạo!"
"Trong vòng bảy ngày, vi sư sẽ truyền thụ toàn bộ thần thông đời mình cho con!"
Nói xong.
Lý Thất Dạ chìm vào hồi ức: "Con có biết vì sao vi sư được gọi là Lý Thất Dạ không?"
"Hàng tỷ năm về trước, ta ngộ đạo ở Long Trường!"
"Đêm đầu tiên, lấy trời đất làm lò! Đại đạo làm lửa! Người làm đan!"
"Ta là Đan Đạo Thiên Đế!"
"Đêm thứ hai, vạn đạo cộng hưởng! Thiên hạ thần binh mình ta chí tôn!"
"Ta là Binh Đạo Thiên Đế!"
"Đêm thứ ba, thượng đế huyền ảo! Vũ trụ hồng hoang! Nắm quyền vận hành thiên địa, chấn động vô bờ!"
"Ta là Đạo Pháp Thiên Đế!"
"Đêm thứ tư! Vạn Qủa Thiên Đế giáng lâm, Long Trường luận đạo! Ta lấy một địch trăm, vô địch thiên hạ!"
"..."
"Đêm thứ bảy! Long Trường rền vang! Đại đạo tranh phong! Anh hùng thiên hạ đều cúi đầu!"
"Ta chính là ta! Lý Thất Dạ! Nhân Đế!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh khẽ run lên: "Nhân Đế, Lý Thất Dạ?"
Cùng lúc ấy, khí huyết trong lòng anh dâng trào!
Tựa như nổi lên sóng to gió lớn vậy!
Lý Thất Dạ điểm một cái, một luồng thần quang bay vào mi tâm Diệp Bắc Minh!
Khoảnh khắc đó, một Long Trường thượng cổ, xuất hiện trong ý thức hải của anh!
Mọi cảm nhận của Lý Thất Dạ, thoáng cái đã nhập vào đầu Diệp Bắc Minh!
Khoảnh khắc này.
Diệp Bắc Minh như được quay lại thời đại của Lý Thất Dạ, khoanh chân ngồi giữa Long Trường!
Thời gian như tạm ngưng!
Có lẽ, chỉ mới trôi qua một giây.
Nhưng cũng có lẽ, đã đi qua mười nghìn năm!
Đợi Diệp Bắc Minh mở mắt ra lần nữa, khóe môi Lý Thất Dạ cong cong, nở nụ cười vui mừng: "Đồ Nhi, con mạnh hơn ta!"
"Có vài thứ đã khắc sâu trong đầu con, ta có truyền nhân rồi!"
"Đời này, ta sống vì võ, vì đạo!"
"Lỡ đễnh người bên cạnh, nếu có cơ hội, con hãy nói với Tiểu Yên, ta yêu nàng ấy..."
Ông ta đưa một tay ra.
Lòng bàn tay hiện ra một cây trâm gài tóc đính ngọc trai màu bạc!
Vì quá lâu nên nó đã cũ kỹ, trên đó đầy vết mòn do bàn tay vuốt ve suốt bao năm!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất