Ánh mắt của Thanh Long Đạo Nhân cũng đầy kinh hãi.
Khoảng khắc vừa rồi, đừng nói là một nhịp thở, nó còn chưa đến một phần mười nhịp thở!
Thậm chí, nếu ông ta muốn ra tay, có khi còn không kịp!
"Sư phụ... cứu con... cứu con..."
Lý Nhược Trần hét thảm!
'Rắc rắc rắc rắc...'
Anh dùng sức giẫm!
Xung quanh võ đài, những người khác còn nghe thấy cả tiếng hộp sọ Lý Nhược Trần vỡ!
Thanh Long Đạo Nhân quát: "Diệp Bắc Minh, ngươi định giết đệ tử của bổn đế sao? Ta lệnh cho ngươi thả hắn ra!"
Diệp Bắc Minh cười nhẹ: "Vị tiền bối cảnh giới Thiên Đế này, vãn bối đã làm sai điều gì à?"
"Hắn tự nhảy lên võ đài! Quy tắc của tu võ giả, mọi người đều biết hết chứ nhỉ?"
"Trên võ đài, sống chết có số!"
Anh nhếch môi cười: "Tất nhiên, vị tiền bối cảnh giới Thiên Đế này, nếu ông muốn ra tay, chắc chắn tôi không phải đối thủ của ông!"
Toàn trường lặng ngắt như tờ!
Im phăng phắc!
Ai cho tên này cái gan đó vậy?
Dám nói chuyện với Thanh Long Đạo Nhân như thế!
Các tu võ giả dưới võ đài cảm thấy mình sắp điên rồi!
'Têm này hay đấy! Đây không còn là to gan nữa, mà là gan dạ sáng suốt hơn người! Chẳng lẽ trước đây mình nhầm? Cái ngông của tên này không phải điên! Mà là, hắn có tư cách để ngông?'
Lần đầu tiên Liễu Như Yên.
Nghiêm túc dùng ánh mắt công bằng, công chính!
Để nhìn nhận người thanh niên khí phách ngút trời trên võ đài!
"Thể chất Hỗn Độn! Thiên phú võ đạo kinh người!"
"Leo lên đỉnh Thái Thượng Thiên Giai chỉ trong vòng hai mươi bảy nhịp thở!"
"Không sợ uy áp của cảnh giới Thiên Đế!"
"Phế Lục Tôn! Chém Dương Vũ! Chém Khổng Lãng! Chém Lý Nhược Trần..."
Đột nhiên.
Liễu Như Yên phát hiện, Diệp Bắc Minh hoàn hảo một cách đáng sợ!
Nếu bỏ qua nhân tố là Chu Nhược Giai, đánh giá từ góc độ của Liễu Như Yên thì đây tuyệt đối là một thiên chi kiêu tử yêu nghiệt, đỉnh cấp đến hoàn mỹ!
"Hừ!"
Thanh Long Đạo Nhân hừ lạnh: "Đương nhiên bổn đế sẽ không can thiệp vào cuộc chiến trên võ đài!"
Lý Nhược Trần đã phế.
Dù có cứu về, thì đạo tâm võ đạo cũng hỏng rồi!
Nếu bây giờ mình ra tay, uy nghiêm, thể diện, danh dự của cảnh giới Thiên Đế còn đâu nữa? Vậy nên, Thanh Long Đạo Nhân dứt khoát từ bỏ Lý Nhược Trần: "Trên võ đài, sống chết do trời định!"
"Sư phụ, người..."
Lý Nhược Trần chỉ còn lại cái đầu, mắt đỏ ngầu!
Thanh Long Đạo Nhân đổi giọng: "Nhưng, dù sao hắn cũng là..."
Còn chưa nói hết câu!
"Tiền bối thật thấu tình đạt lý!"
Diệp Bắc Minh thở dài.
Giày hồi lực đạp xuống!
Phụt! Cái đầu của Lý Nhược Trần nát bét như quả dưa!
"Nhóc con, ngươi!"
Thanh Long Đạo Nhân nghiến răng, tức run cả người.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất