"Diệp Bắc Minh, ngươi không sao chứ?" Thạch Linh Lung thấy Diệp Bắc Minh bế Chu Nhược Giai trở về thì rất là kích động.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bay qua, nhập vào trái tim Diệp Bắc Minh!
Ngu Hi liếc mắt nhìn tòa tháp mấy cái xong chấn động, không dám nói gì!
Diệp Bắc Minh ném mấy viên Sinh Tử Đan qua: "Ăn đi, trị thương!"
Thạch Linh Lung tin anh vô điều kiện, nuốt Sinh Tử Đan luôn.
Ngay tức khắc.
Lực lượng sinh mệnh ngoan cường bùng nổ trong cơ thể cô ta, cứ như măng mọc sau mưa vậy!
Với xu thế không thể ngăn cản!
"Đây là... sao có thể chứ!"
Khuôn mặt Thạch Linh Lung đầy chấn động, cô ta hít một ngụm khí lạnh.
Cô ta bị thiên kiếp đánh trọng thương, thế mà trong nháy mắt đã hồi phục được bảy tám phần?
Nghịch thiên thật sự!
Cùng lúc đó, cấm chế ở núi đá mở ra, Bạch Phượng chặn đường: "Nhóc con, ngươi muốn đi à? Ta không ngờ! Vực Hải lại có câu chuyện như vậy, xem ra lão thân không vượt sông Vực Hải, đúng là may mắn tránh được một kiếp!"
"Không thì, sớm muộn cũng bị các ngươi diệt!"
Ánh mắt Bạch Phượng lạnh nhạt!
Nhắm thẳng vào Ngu Hi!
Khí tức của Thiên Đế trước đại kiếp hung hãn ập tới, Ngu Hi không chịu nổi, hộc ra một ngụm máu!
"Thiên nhân? Cũng chỉ có vậy! Vì mạng sống, vẫn phải quỳ gối nhận phàm nhân như bọn ta làm chủ đấy thôi?"
Bạch Phượng cười ngạo nghễ.
"Ngươi!"
Ánh mắt Ngu Hi tóe ra lửa.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: "Bà nghe lén bọn ta nói chuyện?"
Bạch Phượng cười: "Nhóc con! Trong Cổ Thiên Đế Cung này, không có gì là bí mật với lão thân hết!"
"Lão thân còn cần nghe lén ư? Chỉ cần lão thân muốn biết, một ý niệm là đủ!"
"Lão thân lười dài dòng!"
Bạch Phượng chỉ vào Chu Nhược Giai.
"Muốn cứu vị hôn thê của ngươi? Được thôi!"
"Ngươi ở lại cưới Huân Nhi!"
"Bọn họ có thể đưa vị hôn thê của ngươi rời khỏi đây, bằng không! Các ngươi đừng ai hòng đi được!"
Nét mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Anh nắm tay lại, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay, đồng thời anh truyền âm!
"Tiểu Tháp, nếu ông bộc phát toàn lực, cộng thêm Ngu Hi, Thạch Linh Lung, chúng ta có mấy phần thắng?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: "Không phần nào cả!"
Diệp Bắc Minh thầm cả kinh: "Không á?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Chiến lực của thiên đế trước đại kiếp, vượt xa tưởng tượng của cậu đấy!"
Diệp Bắc Minh trầm mặc.
"Tôi ở lại, bà thả họ đi đi!"
Anh quay sang nhìn Thạch Linh Lung: "Linh Lung, cô hãy bảo vệ Nhược Giai! Để Ngu Hi đưa cô đến Vực Hải!"
"Một khi đạo thương của Nhược Giai biến mất, lập tức quay về."
"Được!"
Thạch Linh Lung gật đầu.
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Ngu Hi: "Nhớ này! Mạng của ngươi, nằm trong tay ta!"
"Nếu có nửa điểm sai sót, thì dù ngươi có chạy về trên Vực Hải, ta cũng sẽ giết ngươi!"
Tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng Ngu Hi tan biến hoàn toàn: "Vâng, chủ nhân!"
Bạch Phượng nở nụ cười hài lòng: "Ha ha ha! Người thông minh!"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất