Trước đây, Liễu Như Yên hoàn toàn không biết về đoạn ký ức đó! 

 

 

Lúc này, trải nghiệm lại đoạn ký ức giữa Diệp Bắc Minh và hóa thân, trong nháy mắt, cơ thể cũng cảm nhận được y vậy: "Á..." 

 

Bà ta không kìm được hét lên! 

 

Cơ thể cũng mềm nhũn, cơ hồ ngã vào lòng Diệp Bắc Minh! 

 

"Đôi cẩu nam nữ này! Cút! Cút! Cút! Đừng ở đây làm bẩn mắt lão thân nữa!" Bạch Phương điên cuồng phất tay, trong lòng đang chấn động vô cùng. 

 

Ngón tay điểm một cái! 

 

Trực tiếp hóa giải phong ấn trên người Diệp Bắc Minh. 

 

Giây tiếp theo. 

 

Một cái huyết đỉnh bay ra, mở ra một cánh cửa không gian: "Cút!" 

 

Vung tay lên, Diệp Bắc Minh và Liễu Như Yên bay vào đó! 

 

Cánh cửa không gian đóng lại! 

 

Một luồng khí nóng rực phả tới, Diệp Bắc Minh còn chưa rõ có chuyện gì! 

 

Vù! 

 

Một luồng kiếm khí lạnh lẽo đã chém về phía đầu anh, khoảnh khắc sắp chém đứt cổ anh! 

 

Trường kiếm dừng lại: "Nói! Diệp Bắc Minh, rốt cuộc ngươi đã làm cái trò gì vậy?" 

 

Diệp Bắc Minh nhìn Liễu Như Yên: "Xin lỗi! Tôi đã phá hỏng danh tiết của bà!" 

 

Anh giơ tay, nhẹ nhàng đẩy kiếm trong tay Liễu Như Yên ra: "Thứ nhất, tôi không thích bị người khác kề kiếm vào cổ!" 

 

"Thứ hai, bà già đó ép tôi cưới Thái Sơ Huân Nhi, tôi bị buộc bất đắc dĩ thôi!" 

 

Liễu Như Yên gật đầu. 

 

Nhưng. 

 

Kiếm trong tay vẫn chưa hạ xuống: "Nhược Giai đâu? Con bé chết rồi à?" 

 

"Chết? Ai bảo bà Nhược Giai chết?" Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Bà có chết, Nhược Gia cũng không chết đâu!" 

 

"Ngươi!" 

 

Liễu Như Yên giận lắm: "Nếu ngươi bảo Nhược Giai chưa chết, vậy con bé đâu?" 

 

Diệp Bắc Minh có thể nhìn ra, Liễu Như Yên thật lòng quan tâm Chu Nhược Giai! 

 

Không thì, bà ta cũng không liều mình đến Cổ Thiên Đế Cung hưng sư vấn tội, nên anh liền kể lại chuyện về Thiên Đạo sứ giả. 

 

"Phía trên Vực Hải? Thiên Đạo sứ giả? Ngươi..." Liễu Như Yên trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình: "Sao có thể chứ? Ngươi biết lối vào Vực Hải?"

Cùng lúc đó. 

 

Trên một hòn đảo đá hỗn độn giữa Vực Hải. 

 

"Đã ba ngày trôi qua, nữ chủ nhân vẫn chưa tỉnh lại! Chẳng lẽ ta đoán sai rồi?" 

 

Lông mày Ngu Hi nhíu chặt lại. 

 

Từ khi quay về Vực Hải, cô vẫn luôn hộ pháp cho Chu Nhược Giai! 

 

Chu Nhược Giai vẫn chưa tỉnh lại! 

 

Thạch Linh Lung quay lại: "Đảo này rộng chừng một nghìn tám trăm dặm, ta đã lục soát một vòng, không thấy dấu vết con người nào!" 

 

"Còn có chỗ nước nặng kia, đá rơi xuống là lập tức chìm nghỉm!" 

 

"Căn bản không thể bơi qua! Các ngươi đã vượt Vực Hải bằng cách nào?" 

 

Cô ta nhìn sang Ngu Hi. 

 

Cổ Thanh Y tựa vào tảng đá, nhàn nhạt đáp: "Muốn vượt qua Vực Hải phải có thánh thuyền." 

 

"Không có thánh thuyền, ngay cả chim trời cũng chẳng thể vỗ cánh trên bầu trời Vực Hải." 

 

"Lông chim cũng chìm xuống đáy, muôn đời chẳng ngoi lên nổi!" 

eyJpdiI6ImZsNU1qeUpCKzdsT0hDN25uTEZFXC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFWQVRLbE5kVVRFV1doa3Rjd2pHaVZ1Z2FDYk1ZVDNlSTdRWmpqYmlrXC9rSnFuQk96ZzVRWEFsMzNCVTBPeDJUIiwibWFjIjoiMGM1NDBiNGZjMTcyMGJkMTM1YzMzYTdlNDUyODYxYzQ5ZWJlMTE1NGMxNzE1MmNlNGJhZjFkZDAwMTgxNTNlZSJ9
eyJpdiI6InYwSjlPbGhXWmtrT05FS3pYTFhIM1E9PSIsInZhbHVlIjoiSkIxelFcL1JRRGZDZjViQVhwbXl6WGl2WnYxUHBLSkpnSU1qS0VsaXFOOXdsM1kxNzgrV01SamVkcU9qQ0p5Z2lDK0I1RzVqQit0ZFdtRjZcL1UrbG9oU0F1QktGblwvcGlpXC9CcE54WUVHUDRaUUQrT05cL2o0Qitna1wvZHUrSjNGZk5ock9pN3pTSTgrQnZsS3VOK2xOS2MwOFA1STkyRllCMytQRGVcL2dZSGIzNUVtaUtBeHJjZWsxV3ZzQnhtN1pWTXczSE1YMzlwWVJHSGo1NmEyXC8xK0x3PT0iLCJtYWMiOiJiNTdkYjdkOWVhMzllZDcxMzIyZDFkN2FkMzU5YzQ3OWNlOTg0MWExYzM4Mzg1YzkyYjI3OTZjYzQ5NTRkZGM4In0=

Ads
';
Advertisement
x