"Hai người đúng là trời sinh một cặp! Em chỉ quá mong tiểu thư lấy một người tốt thôi..." 

 

Bụp! 

 

Nói xong. 

 

Tiểu Ngọc quỳ luôn, cô ta còn tự vả vào mặt mình nữa. 

 

Bốp! Bốp! Bốp... 

 

Hết cái tát này đến cái tát khác: "Tiểu thư, em sai rồi! Em xin lỗi!" 

 

Thấy tiểu Ngọc tự đánh mình, Tần Ly mềm lòng. 

 

Cô bé này từ nhỏ đã đi theo cô ấy, tuy đôi lúc làm việc hơi quá đà, nhưng bao năm qua vẫn luôn vì tốt cho cô ấy! Chỉ mỗi ở chuyện Vạn Thí, là cứ đòi tác hợp cho mình? 

 

"Được rồi! Tiểu Ngọc!" 

 

"Em đứng lên đi!" Tần Ly hết cách. 

 

Tiểu Ngọc mừng rỡ, nín khóc mà cười: "Tiểu thư! Tiểu thư thật tốt!" 

 

"Cái này cho ngươi, đừng để mặt bị sẹo." 

 

Vạn Thí phất tay. 

 

Một lọ thuốc bột bay qua. 

 

Mùi hương nồng đậm, không phải vật phàm! 

 

Tiểu Ngọc kích động cầm lấy: "Cảm ơn Vạn công tử! Vạn công tử, ngài thật tốt!" 

 

"Không giống ai đó, tiểu thư đã giúp đỡ hắn, thế mà một câu cảm ơn cũng không có!" 

 

"Đúng là khúc gỗ mục!" 

 

Nói đặng. 

 

Ánh mắt làm như vô ý liếc qua Diệp Bắc Minh! 

 

Vạn Thí đã chú ý đến Diệp Bắc Minh từ sớm rồi, bất cứ người đàn ông nào xuất hiện trong phạm vi một trăm mét quanh Tần Ly, đều sẽ bị hắn ta để mắt ngay, các thủy thủ trên thuyền đều là đầy tớ của nhà họ Tần. 

 

Chỉ có mỗi chàng trai đang ngồi trên mũi thuyền là lần đầu thấy! 

 

Hơn nữa. 

 

Từ lúc Vạn Thí nhảy lên chiếc thuyền này, chàng thanh niên đó vẫn nhắm mắt, ngồi yên. 

 

Như thể không nhìn thấy hắn ta vậy! 

 

"Tên kia, ngươi là ai?" 

 

Diệp Bắc Minh vẫn nhắm mắt. 

 

Không phản ứng gì! 

 

Các thuyền viên trên boong tàu ngẩn ra! 

 

Kinh ngạc nhìn về phía Diệp Bắc Minh! 

 

Từ lúc Vạn Thí lên thuyền, tất cả thuyền viên đều đứng ngay ngắn. 

 

Dù Diệp Bắc Minh không biết Vạn Thí, nhưng bây giờ Vạn Thí mở lời hỏi rồi, thế mà anh vẫn làm bộ không nghe thấy ư? 

 

Một nhịp thở! 

 

Hai nhịp thở! 

 

Ba nhịp thở trôi qua! 

 

Vẫn không có bất kỳ lời đáp nào! 

 

Nét mặt Vạn Thí hơi lạnh: "Ta hỏi ngươi đấy, ngươi không nghe thấy à?" 

 

Diệp Bắc Minh mở mắt ra, anh không nhìn Vạn Thí ngay! 

 

Mà còn. 

 

Làm lơ Vạn Thí! 

 

Anh trực tiếp nhìn sang Tần Ly: "Người đàn ông của cô à?" 

eyJpdiI6ImtQTG8xXC94TU56S2lRQ3p4TnhjRzNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9zRVlJejg3TTd3QVNcLzNRZzFUVk1acmRPZStTNk1hNTF2dkRiRStQbitGWVFuNFJmeWMzOFNBZVEwVitSc3F0IiwibWFjIjoiYWJhZjU0NTMwNzU4MGZiZjU1NmZlNDM2NDVhNTZiM2VkMjc0YjY4ODVkNjUxMDI5MTViNDJlZGQyZDFiMmM0YiJ9
eyJpdiI6IjR5Q3JsbnltVmd3RG83dWswbE9RSVE9PSIsInZhbHVlIjoiK2hmRVhjUnlNOXVkS2RUWkNUQ1h3cWk3ZDhsZkk5dHljTnpWa3dnOXZUQWttbmpnc1dMaEFqYWFoemF1bUtxa3dwVGlySzRBdUR5TFwvSzQyUndaRzQ1OG9weE54SlpSc0ZKSVZ1eUhcL0pwNnptV3JDZkhUb3M4YjZSbDhpcjhnYloyUFIzR3MrKzgrdkZmNDlGRGFiMXdaUFwvZEloRUtCMXZEY0lPXC8wdU1WWkpzcG5GdUV4ZnJGUmpQNGNkeXg1V3hDREdsVCt0KzVoR0xveGV1YjFxbGc9PSIsIm1hYyI6IjczYmY5MjEwMWE3ODc4OTkwNjIxMDRhMzkyNWE5YjA2MGYzN2EyNDk1ZGVkZThiMGE0OTQ4OWMzODczYjQyODgifQ==

Diệp Bắc Minh gật đầu rồi nhìn sang Vạn Thí: "Ngươi đâu phải người đàn ông của cô ấy, thuyền này cũng không phải thuyền của ngươi!"

Ads
';
Advertisement
x