Diệp Bắc Minh bật ra một câu: "Không đến Loạn Cổ Thời Không!"
"Cái gì!"
Thẩm Phế cả kinh, ánh mắt lập tức trở nên cực kỳ ngưng trọng: "Rốt cuộc chuyện là sao?"
Diệp Bắc Minh không giấu, anh kể lại những chuyện vừa xảy ra!
Kể cả việc [Thiên Đạo] hiện thân, anh cũng kể rõ một lượt!
"[Thiên Đạo] cũng xuất hiện hả?" Thẩm Phế sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: "Vậy cũng giống phong cách làm việc của nó đấy!"
"Nhóc con! May mà vừa rồi cậu không đồng ý vào Loạn Cổ Thời Không!"
"Cái Loạn Cổ Thời Không đó, không phải chỗ tốt đẹp gì đâu, nó là một nhà tù thời gian!"
"Nhà tù thời gian?"
Nghe thấy bốn chữ này, Diệp Bắc Minh nhíu mày!
Thẩm Phế gật đầu: "Đúng! Một nhà tù thời gian! Từ xưa đến nay, chỉ có [Thiên Đạo] là có thể mở thông đạo thời gian, quay về quá khứ!"
"Loạn Cổ Thời Không là một tiết điểm thời gian đặc biệt! Tất cả những kẻ tội ác tày trời đều sẽ bị ném vào nhà tù thời gian!"
"Đi vào nhà tù thời gian, bét nhất cũng là cấp Đế Tổ!"
"Tất nhiên! Cũng có mấy kẻ điên, coi việc tiến vào nhà tù thời gian rèn luyện là vinh quang! Bọn họ có thể chủ động yêu cầu [Thiên Đạo] cho mình tiến vào nhà tù thời gian rèn luyện!"
Diệp Bắc Minh choàng hiểu ra!
Hóa ra [Thiên Đạo] bảo anh tiến vào Loạn Cổ Thời Không, là muốn đẩy anh vào chỗ chết.
Chỉ cần anh chết ở Loạn Cổ Thời Không, mối uy hiếp của anh dành cho Thiên Đạo sẽ được giải trừ.
Còn cung chủ cung Lục Đinh Lục Giáp, bà ta diễn như vậy là để phối hợp với Thiên Đạo!
"Phải rồi, lúc nãy cậu bảo muốn tìm ai cơ?" Thẩm Phế nghi hoặc: "Ngay cả tòa tháp của cậu cũng không tìm được á? Không phải chứ!"
"Tòa tháp đó, lai lịch rất không đơn giản!"
Diệp Bắc Minh không giấu.
Những người đối xử thật lòng với anh không nhiều, Thẩm Phế là một trong số đó!
Anh kể lại chuyện về các vị hồng nhan và sư tỷ cho Thẩm Phế nghe.
Thẩm Phế trầm ngâm vài giây: "Dưới Vực Hải không tìm được, Thiên Giới cũng không thấy!"
"Vậy chỉ còn một nơi thôi!"
Diệp Bắc Minh thở gấp: "Tiền bối, ngài... biết à?"
Thẩm Phế gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên! Trừ phi bọn họ ở vùng hư không, không thì không có lý do gì mà tòa tháp của cậu không cảm nhận được sự tồn tại của họ!"
"Vùng đất hư không!"
Nghe thấy bốn chữ này, hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.
Anh kích động lắm, anh nắm lấy cánh tay Thẩm Phế!
"Tiền bối, vùng đất hư không ở đâu?"
"Tại sao nếu họ ở vùng hư không, tiểu Tháp lại không dò được tung tích của họ?"
Kích động!
Run rẩy!
Hai mắt đỏ ngầu!
Hô hấp dồn dập!
Thấy Diệp Bắc Minh như vậy, Thẩm Phế vỗ vai anh: "Nhóc Diệp! Bình tĩnh đã!"
"Cái gọi là vùng đất Hư Không, nó không nằm dưới Vực Hải! Cũng không nằm phía trên Vực Hải như Thiên Giới!"
"Tiền bối, là sao ạ?" Diệp Bắc Minh ngẩn ra.
Thẩm Phế giậm chân một cái!
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất