"Ngươi… định làm gì?" Tâm ma của Lục Tuyết Kỳ thất sắc: "Muốn tự tìm cái chết à?" 

 

Lục Tuyết Kỳ run rẩy, đau đớn tột cùng! 

 

Nhưng cô vẫn nghiến răng, kiên trì! 

 

Từng bước đi về phía Diệp Bắc Minh! 

 

"Tiểu sư đệ không thể chết!" 

 

"Nếu phải chết, ta sẽ chết cùng với cậu ấy…" 

 

Vừa dứt lời, thần hồn của Lục Tuyết Kỳ đã bị lửa thần hồn nuốt trọn! 

 

"Ngươi!" 

 

Tâm ma của Lục Tuyết Kỳ bất lực. 

 

Khoảnh khắc tiếp theo. 

 

Diệp Bắc Minh nhận ra lửa thần hồn dần dần biến mất, cuối cùng vụt tắt! 

 

Chỉ còn một bóng người loạng choạng từ phía trước đi tới. 

 

"Bát sư tỷ!" 

 

Diệp Bắc Minh lao tới, ôm chầm lấy Lục Tuyết Kỳ. 

 

"Tiểu sư đệ…" Lục Tuyết Kỳ siết chặt lấy Diệp Bắc Minh. 

 

Giữa không trung, tiếng tâm ma vọng lại: "Tiểu tử! Nếu còn đối xử tệ với cô ấy, ta sẽ lại xuất hiện!" 

 

"Lần này, không phải ngươi thắng!" 

 

"Mà là chấp niệm của cô ấy!" 

 

Tiếng nói vừa dứt! 

 

Buzzz! một tiếng, mọi thứ xung quanh bỗng biến mất, thần hồn hai người đã trở về trong Thần Cung của Lục Tuyết Kỳ! 

 

Thần Cung vốn đổ nát, chết lặng, nay trở nên lộng lẫy huy hoàng. 

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Bát sư tỷ, chị không sao rồi. Chúng ta có thể ra ngoài rồi!" 

 

Lúc này. 

 

Lục Tuyết Kỳ cười tươi như hoa, thần hồn không còn mờ mịt trống rỗng! 

 

Cô nắm tay Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, chị thích em!" 

 

"Hả?" 

 

Diệp Bắc Minh ngây ra! 

 

Lục Tuyết Kỳ khẽ hừ một tiếng: "Sao thế? Em không thích chị à?" 

 

"Thích!" 

 

Diệp Bắc Minh gật đầu chắc nịch. 

 

Lục Tuyết Kỳ chủ động bước tới, kéo hắn đi sâu vào trong Thần Cung: "Vậy thì ở lại cùng với chị!" 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục Tháp rất biết điều! 

 

Chủ động cắt đứt đường liên lạc thần hồn với Diệp Bắc Minh! 

 

… 

 

Không biết trôi qua bao lâu, Diệp Bắc Minh mở mắt. 

 

Lục Tuyết Kỳ cũng tỉnh lại, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ lựng. 

 

Giao lưu ở tầng thần hồn, từng cảm giác đều khắc sâu, còn khó quên hơn cả da thịt giao hòa! 

 

Thẩm Phế, Lão Nhân Luân Hồi, Thiên Mẫu Luân Hồi đều đã rời đi. 

 

Cả cung điện pha lê trống không. 

 

"Tiểu Tháp, ba vị tiền bối đâu?" 

 

Diệp Bắc Minh truyền âm, có chút nghi hoặc. 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khó chịu nói: "Vừa rồi hai ngươi xảy ra thần hồn cộng hưởng, phát ra mấy âm thanh khó tả!" 

 

"Cho nên ba người họ đã đi trước rồi!" 

 

"Bảo đợi ngươi tỉnh lại thì báo tin cho họ!" 

 

"Hả?" Mặt Lục Tuyết Kỳ đỏ bừng, chui vào lòng Diệp Bắc Minh. 

 

Diệp Bắc Minh vô cùng ngại ngùng, đưa tay lên sờ mũi. 

 

Vừa định bước ra khỏi cung điện pha lê. 

 

Lục Tuyết Kỳ bỗng kéo tay Diệp Bắc Minh lại. 

 

"Đợi đã, tiểu sư đệ!" 

 

"Sao vậy?" 

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc. 

 

Lục Tuyết Kỳ hít sâu một hơi: "Tương lai có quá nhiều điều không chắc chắn!" 

 

"Lần này, chị muốn giao phó chính mình cho em!" 

eyJpdiI6InAyWU5pZjV6SmJ4MjBoMFkwdU5jeXc9PSIsInZhbHVlIjoiK0tlNEFcL2Y0NjNJQWtSK2t5ZjRGc2x5RDc2a0czMWF2dWxQanBSTHlHNnk1T2czeU5PT2NRekVOclFOek9BVlIiLCJtYWMiOiJiNGUxYmRhZDE0ODgyNDhkNmU0Mzc2OTQzNjcxMmRiNTUyZTI2MjI5YTAzOTg0ZjZjNTBhNzNkNWIyZmU1ZTRlIn0=
eyJpdiI6InVTVGJ5N25rYXZUd1JnVzNicjdWMGc9PSIsInZhbHVlIjoiZ3hSUUtVUW1kYXFTM0FYQW1Pejl1ZUowNUFLM00zR0NKNERvQXZYMDJxXC9mWnhDc0t4ZCt2ZE5wWkRUVEZ3b3UzTkx3UDJLWVZpcU5LS0tYbzk4NW5YWE9CVGdkNTBhMXhBREw1SVpka0JkcksxNkRycVJOSTdsb1VtRzZhQ0diIiwibWFjIjoiMWNlMDNiMDkwZDNkZTg4Yzk4ZjU2ZjIwYjMwZGU3YWI2MTkyNGM0MjRmNzc4ZmZhNTJhYWNlNmQ1Y2Q1OWE2MCJ9

Chưa kịp để Diệp Bắc Minh phản ứng, Lục Tuyết Kỳ đã nhào tới.

Ads
';
Advertisement
x