Dày đặc như một khu rừng! 

 

 

"Diệp tiểu tử! Nơi này gọi là Rừng Tháp Luân Hồi!" 

 

Thẩm Phế giới thiệu: "Bên trong có vô số công pháp. Nhưng ngươi tự sáng lập cảnh giới tu luyện, mấy thứ công pháp đó chẳng giúp được bao nhiêu!" 

 

"Chỉ duy có một loại công pháp là có ích với ngươi!" 

 

"Ngươi đoán xem là công pháp gì?" 

 

"Ồ?" 

 

Tim Diệp Bắc Minh khẽ động. 

 

Suy nghĩ mấy giây, hắn chợt giật mình: "Tiền bối, chẳng lẽ là Luân Hồi Thiên Công!" 

 

"Không sai!" 

 

Thẩm Phế mỉm cười, khẽ gật đầu: "Nơi này cũng là chỗ bế quan của hai vị tiền bối." 

 

"Luân Hồi Thiên Công của ngươi mới luyện đến tầng thứ nhất thôi đúng không?" 

 

"Yêu cầu của ta không cao! Chỉ cần ngươi tu luyện xong tầng thứ hai của Luân Hồi Thiên Công, ta sẽ đồng ý để ngươi vào Vùng đất Hư Không!" 

 

"Bằng không, giờ ngươi đi là tự tìm cái chết!" 

 

Lúc nói những lời này, gương mặt Thẩm Phế cực kỳ nghiêm túc! 

 

Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, rất nghiêm túc! 

 

Trong ánh mắt vốn trời không sợ, đất không sợ ấy, lại thấp thoáng một tia van nài! 

 

Diệp Bắc Minh khẽ cười: "Được! Chưa luyện thành công tầng hai Luân Hồi Thiên Công, tôi sẽ không rời khỏi Rừng Tháp Luân Hồi!" 

 

"Được, ngươi hứa với ta rồi đấy!" 

 

Thẩm Phế cười. 

 

Sâu trong đáy mắt thoáng qua một tia đắc ý. 

 

Ông ta chỉ về phía Rừng Tháp Luân Hồi: "Ngươi vào đi! Hai vị trưởng lão đang đợi ngươi." 

 

"Được!" 

 

Diệp Bắc Minh không nói thêm, bước vào Rừng Tháp Luân Hồi. 

 

Lục Tuyết Kỳ kinh ngạc nhận ra, tiểu sư đệ rõ ràng chỉ bước lên một bước, thân ảnh đã biến mất trong chớp mắt! 

 

Giống như bị Rừng Tháp Luân Hồi nuốt chửng. 

 

"Tiền bối, vừa rồi... dường như người có gì đó không đúng!" Lục Tuyết Kỳ nói ra nỗi nghi hoặc trong lòng. 

 

Thẩm Phế trông rất vui mừng, vừa cười vừa lắc đầu: "Tiểu tử đó, trong mấy triệu năm tới đừng mong rời khỏi đây!" 

 

"Tầng hai Luân Hồi Thiên Công, sao có thể dễ luyện thành công thế được?" 

 

Nghe xong những lời này! 

 

Lục Tuyết Kỳ hoàn toàn ngẩn người! 

 

"Tiền bối, người muốn giam tiểu sư đệ của tôi ư?" 

 

Thẩm Phế không giấu nữa. 

 

Ngưng trọng gật đầu: "Đương nhiên!" 

 

"Bằng không, một khi cậu ta rời khỏi Thiên Giới, đặt chân vào Vùng đất Hư Không!" 

 

"Tộc Thiên Long, cung Lục Đinh Lục Giáp và hơn trăm thế lực kia có thể khiến cậu ta chết không có chỗ chôn thây!" 

 

"Trong mấy triệu năm tới, ít nhất cậu ta sẽ an toàn! Chỉ cần ở trong Rừng Tháp Luân Hồi, cũng chẳng ai làm hại cậu ta được!" 

 

Nhưng vào tai Lục Tuyết Kỳ, những lời ấy chẳng khác nào câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ! 

 

"Tiền bối, một tầng Luân Hồi Thiên Công... là không đủ đâu!" 

 

Thẩm Phế nhìn sang: "Ồ? Là ý gì?" 

 

Lục Tuyết Kỳ hất cằm đầy kiêu ngạo: "Tiểu sư đệ của tôi, luyện một bộ công pháp chưa bao giờ quá ba ngày!" 

eyJpdiI6Im1aaXRYdmZ2UDBBR3B3dllMRnFXUVE9PSIsInZhbHVlIjoiNzk3R2ZON2FRUUw0aDZlUDhnclI0SU9kWm1wQjFQbjBzZTB3MXdKaHNDTnByWWQyUGVkSXdsUktYRExlNjFRVyIsIm1hYyI6Ijc3OTg3OTA2MjFmZWJkMTM2ZTJkODgzOWQ0OGY1OWI3OGQ4MzBjMmUzZjRlZWM4NDU0OGRmMDRlMGUyNzI0ODMifQ==
eyJpdiI6Ilwvb3BjQVEyTXJ6S04wMDVuZzladEZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpOOFJGSG1YV1dURVpua3VEMWxNMGlKdVIyaHBXbVREOXkrYklXTVBrKzhZeHNCUkRYZXJpRmpkXC91U2E1azVJckhwUVgrYlVlczVtRTM5QitnTmZscEtzcFdna01lYm9tK2djNkptTHdpSkhnUE50TVVXeFZDZFwvVVcrZ0FDd1ZYZDVJNjR0Z2VhazVpVWF5YlZiMXp0RUIxRUlOOE1Wanc3c0p3TisySmNPNHkraTZEaWY5OUc1VHZzbFVOdlhPa1IzYkxLOWNCRWtDYXRlWUF3WWNhRmV1R1wveU9ZMW8wS1V6QVVhS2JlaHlqN2JZM2ZvaXhcL0VPVGl2ZGI0SzZ6alluYStJcVNLelwvWjRUQVV3bmtTeHZoSWdYd3BOVGozeGJtc0R2RVwvRitlemdJdkorR3RpNlFZR3Voa3NHTTlhdldxTjJ4aTI3MzFIVkRWdE42SUpqUHptVHlcL2pwRGxTbVh0YTVOSm5UdWZoWmNBQ0E2WUZPNGNmcG03cmhOTzFmZCsrQUJpYTZ6ZWVSRlJwSGVteTFRPT0iLCJtYWMiOiJmMzg1MjEzMzhjYjg1ODRjOTQyYzcxZGRiNTI2NjZmMTU5OTdjZmQwOGRmOWI4NDE3MDQzNDZhYzIyMjUyMGEwIn0=

Ads
';
Advertisement
x