"Phía sau có lẽ còn sáu tầng nữa, nhưng hai vị tiền bối cho rằng mình ngu dốt, không thể sáng tạo ra sáu tầng công pháp phía sau!"
Thẩm Phế há hốc miệng, ngẩn người.
Hai vị lão tổ mà lại nói trước mặt tiểu tử này rằng mình ngu dốt?
"Phù phù phù...."
Ngay khoảnh khắc đó.
Hơi thở Thẩm Phế trở nên dồn dập!
Một dự cảm xấu ập tới.
Ông nuốt nước bọt: "Diệp tiểu tử… ngươi có tu luyện Luân Hồi Thiên Công không?"
"Tu luyện rồi!" Diệp Bắc Minh gật đầu.
Thẩm Phế có chút bực bội lắc đầu: "Ta biết ngươi lĩnh ngộ được tầng một rồi. Ta muốn hỏi là tầng hai!"
Diệp Bắc Minh trả lời: "Ồ, tầng hai hả!"
"Một trăm bảy mươi hai phù văn. Tôi mất nửa canh giờ là lĩnh ngộ xong rồi!"
"Mẹ kiếp…"
Thẩm Phế suýt phun máu tại chỗ.
Năm xưa, ông tu luyện tầng một Luân Hồi Thiên Công hết một nghìn bảy trăm tám mươi lăm năm!
Tầng hai mất chín triệu bảy trăm nghìn năm!
Tầng ba đến giờ vẫn chưa học được!
Cho dù như vậy, ông vẫn là thiên tài đỉnh cấp của Học viện Luân Hồi, Viện chủ Long Viện!
Diệp Bắc Minh chỉ dùng nửa canh giờ đã học xong tầng hai của Luân Hồi Thiên Công?
Đùa gì thế!
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, e là cả đám đệ tử Học viện Luân Hồi sẽ phát điên mất!
"Thế còn tầng ba thì sao? Chưa học được chứ...?" Thẩm Phế lại hỏi.
Diệp Bắc Minh vẫn gật đầu: "Tầng ba có hai trăm ba mươi bảy phù văn!"
"Nhưng tôi thấy hai trăm ba mươi bảy cái hơi nhiều, nên bỏ ra một canh giờ, tinh giản còn một trăm chín mươi mốt cái!"
"Mẹ nó… phụt!"
Thẩm Phế phun ra một ngụm máu tươi!
Cả người loạng choạng!
Suýt ngã ngồi bệt xuống đất.
"Tiền bối!"
Diệp Bắc Minh giật mình, vội đỡ Thẩm Phế.
"Ha ha ha! Đồ nhi ngoan, ta thắng rồi nhé!" Lục Tuyết Kỳ cười trộm.
Diệp Bắc Minh cau mày: "Tuyết Kỳ, nói linh tinh gì thế?"
"Thẩm tiền bối là Viện chủ Long Viện, không được nói năng linh tinh!"
Lục Tuyết Kỳ nhoẻn cười tinh quái: "Vậy sao? Viện chủ Long viện thì có thể thất hứa sao?"
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh ngây ra!
Thẩm Phế xoay người, hướng về phía Lục Tuyết Kỳ, quỳ một gối: "Sư phụ ở trên, xin nhận đồ đệ Thẩm Phế một lạy!"
"Á!"
Lục Tuyết Kỳ giật nảy mình.
"Tôi… tôi đùa thôi… Thẩm tiền bối, ngài đừng để bụng…"
"Không!"
Thẩm Phế quả quyết lắc đầu: "Lời Thẩm Phế nói ra là nhất ngôn cửu đỉnh!"
Diệp Bắc Minh trợn mắt há mồm: "Thẩm tiền bối, là sao vậy?"
Thẩm Phế rất dứt khoát, không giấu giếm, kể lại vụ cá cược vừa rồi của hai người.
Lục Tuyết Kỳ lại giống như sợ thiên hạ không loạn, mỉm cười: "Không sao! Tiểu sư đệ, sau này ai theo phận nấy!"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất