Chỉ trong nháy mắt, Lâm Nhất đã liên tiếp bước mười tám bước trong phạm vi nhỏ hẹp. Thân thể hắn linh hoạt như cá bơi trong nước, trông như chân chưa hề bước, nhưng giữa biến hóa, ánh sáng và bóng ảnh lóe lên, đến cả không gian cũng xuất hiện dị tượng chồng chéo.
Phù Quang Lược Ảnh, Đại Nhật!
Trong mắt Lâm Nhất lộ ra vẻ vui mừng, xem ra lợi ích của việc luyện hóa Kim Ô Thần Thiết đang tiến bộ từng chút.
Chỉ là không biết bao giờ mới có thể thúc giục được thần văn bên trong Kim Ô Thần Thiết, hiện tại xem ra dường như vẫn còn xa, hoàn toàn chưa có chút động tĩnh nào.
Lần này thân pháp tiến bộ, khiến trong đám ma cương Long Huyết này Lâm Nhất trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Phụt!
Đúng lúc này, Trần Tu Hải phun ra ngụm máu, gương mặt dưới mũ thánh trở nên già nua hơn rất nhiều.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác lạ, tâm niệm vừa động, tám ngàn đạo long văn tím vàng lần lượt rót vào đôi tay trái và phải.
Đôi tay như rồng, ánh sáng bùng nổ, Lâm Nhất mạnh mẽ đẩy ra.
Bộp!
Mấy con ma cương Long Huyết này bị hắn đẩy văng ra, nhân lúc khe hở vừa xuất hiện, Lâm Nhất thoắt cái đã đến bên cạnh Trần Tu Hải.
Bịch bịch bịch!
Lâm Nhất liên tiếp ra tay, vận dụng Thương Long Thánh Thiên Quyết, trong nháy mắt tách ra được mấy con ma cương Long Huyết.
“Lão tiên sinh, cẩn thận đấy.”
Lâm Nhất nhìn đối phương, cười nói.
“Già rồi.”
Trần Tu Hải cảm kích gật đầu, khẽ cười, gương mặt già nua.
Ông ta vốn đã bị hạn chế, sức lực không còn bao nhiêu, huyết khí bị nuốt mất, đối với ông ta gần như là đòn chí mạng.
Có Lâm Nhất giúp đỡ, ông ta nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng cũng chỉ là tương đối thôi.
Hai canh giờ sau, toàn bộ ma cương Long Huyết đều bị quét sạch.
Trên mặt đất thêm vào vô số xác thối, Lâm Nhất nhìn qua, trong mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc.
“Tiếp tục dẫn đường!”
Sợ trong sương mù xám vẫn còn sót lại vài con, Kim Ngao thúc giục mấy người Lâm Nhất tiếp tục mở đường phía trước.
Sương xám mờ mịt, băng qua yên ả, vườn thuốc hiện ra trước mắt mọi người.
Ánh mắt mọi người ở Thiên Tinh Các sáng rực, vô cùng mừng rỡ.
Dù sao thì Thần Long Cốt là vật nghịch thiên quá mức xa vời, còn những thánh dược lẫn thánh quả này mới là lợi ích thật sự mà bọn họ có thể nắm được.
“Thiên Cưu đại ca, thật sự có vườn thuốc!”
Ánh mắt Đệ Nhị Tinh Tứ sáng lên, đây là khu vực bọn họ chưa từng thăm dò, nhất thời ngay cả năm đại Tinh Sứ cũng vô cùng kích động.
“Được rồi, các ngươi đi hái thuốc! Người khác không được động đậy!”
Thiên Cưu căn dặn, rồi nhìn đám người Lâm Nhất, lạnh lùng ra lệnh.
Tốt thế sao?
Mắt Đinh Lôi sáng lên, lập tức kéo thân thể mệt mỏi đi về phía cây thánh.
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, bên trong chắc chắn có điều bất thường.
Quả nhiên, quanh mỗi cây thánh đều tồn tại vòng xoáy biển máu, chỉ cần sơ ý có thể bị nuốt chửng thân thể.
Dù có cẩn thận hết mức, cũng sẽ bị hút mất lượng lớn huyết khí.
Mấy người vốn đã vô cùng suy yếu, dưới sự giày vò này, thần sắc ai cũng mệt mỏi, ngoại trừ Lâm Nhất thì gương mặt của tất cả đều già đi rất nhiều.
Huyết khí bọn họ bị hao tổn quá lớn, đã bắt đầu giảm thọ nguyên rồi.
“Quả Nguyên Long!”
Trần Tu Hải hái được quả thánh hiếm thấy, cánh tay kích động đến mức hơi run rẩy.
Đây là thánh dược có thể thay đổi căn cốt!
“Đúng là quả Nguyên Long!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất