Ánh mắt Đệ Nhị Tinh Sứ lộ vẻ vui mừng, kinh ngạc nói: “Không ngờ là thần điện Thanh Long trong truyền thuyết, đây quả thật là cực kỳ hiếm thấy, long uy hùng hậu thế này, chắc chắn có di cốt Thần Long tồn tại!”
Ánh mắt Thiên Cưu lóe lên, trầm ngâm nói: “Thật sự là thần điện Thanh Long, ta còn tưởng truyền thuyết là giả chứ?”
“Nghe nói, khi Thịnh thế hoàng kim chưa diệt vong, từng có tông môn cường đại vô song tên là Long Môn, thống lĩnh bảy tòa cổ điện Thần Long, trong bảy màu Thần Long thì Thanh Long là tôn quý nhất. Tương truyền, ba nghìn năm trước, cửu Đế Côn Luân xuất thế là nhờ nhận được truyền thừa của Long Môn!”
“Quả thật có truyền thuyết này, nhưng Đế quốc Thần Long chưa bao giờ thừa nhận, nay chuyện đó cũng đã trở thành điều cấm kỵ, chân tướng thế nào thì chẳng ai biết được nữa.”
“Ha ha, bất kể thế nào, Thần Long Cốt chắc chắn là thật!”
Mấy vị Tinh Sứ đều tỏ ra vô cùng kích động, kể ra không ít chuyện truyền thuyết bí ẩn, khiến Lâm Nhất khá kinh ngạc.
Gào!
Đúng lúc này, từ hướng thần điện Thanh Long vọng ra tiếng gầm kinh thiên động địa.
Không giống tiếng gầm của yêu thú, cũng không giống âm thanh của ma cương Long Huyết, mà quỷ dị đến mức khiến người ta sởn gai ốc, da đầu tê dại.
Phụt!
Chỉ riêng âm thanh này thôi cũng khiến không ít người ở đây trào ra vệt máu trên khóe miệng, đôi chân run rẩy không kìm được.
“Thứ gì vậy?”
Sắc mặt Lâm Nhất khẽ thay đổi, trở nên nghiêm trọng.
Lúc này mọi người mới phát hiện, ngọn núi kia ngoài đỉnh núi ra thì toàn bộ đều bị sương mù xám bao phủ, tiếng động vừa rồi chính là phát ra từ trong đó.
“Đi!”
Sắc mặt Thiên Cưu trầm xuống, buộc mọi người tiến về thần điện Thanh Long.
Nhìn thì thần điện Thanh Long ở ngay gần, nhưng thực chất cách mấy ngàn dặm, nơi này không ai dám tùy tiện bay.
Mất nguyên nửa ngày, bọn họ mới miễn cưỡng đi tới.
Khi đến gần mới phát hiện, nơi đồng hoang dưới chân núi đã có sẵn mấy thế lực khác tụ tập từ lâu.
Phát hiện những cao thủ của các ma tông khác cũng không mạo hiểm tiến sâu vào, Thiên Cưu hô lớn bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
“Lần này không dễ rồi…”
An Lưu Yên lặng lẽ bước đến bên cạnh Lâm Nhất, khẽ nói.
“Sao vậy?”
Lâm Nhất hỏi.
“Thủ lĩnh Thần Đan của mấy ma tông lớn đều đã tới, nếu công tử còn muốn tranh đoạt Thần Long Cốt, chắc chắn sẽ đụng độ với những người này.” Ánh mắt An Lưu Yên nhìn quanh bốn phía, giọng đầy căng thẳng.
“Có những ai, cô nói ta nghe.”
Lâm Nhất nhẹ giọng nói.
An Lưu Yên khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua, nhìn về phía đông, trong đôi mắt đẹp thoáng hiện vẻ kiêng dè, trầm ngâm nói: “Thấy người mặc đồ đen bên kia không, đó là Trần Khôi, năm nay ba mươi ba tuổi. Hắn ta là thủ lĩnh Thần Đan của Bách Quỷ Môn, tu vi đạt Thiên Thần Đan tám sao, vậy mà vẫn lọt vào hơn bảy trăm hạng đầu của bảng Thần Đan, là người vô cùng đáng sợ.”
Hạng hơn bảy trăm trên bảng Thần Đan?
Vậy chẳng phải còn mạnh hơn cả lão già Khô Ưng, hơn nữa tuổi còn trẻ như vậy, nhân vật thế này quả thật không thể xem thường.
Trong hạng một ngàn của bảng Thần Đan hầu như đều là những nhân vật thế hệ trước, nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ.
Bảng Thần Đan chính là như vậy, luôn có vài yêu nghiệt nghịch thiên, tuổi còn rất trẻ mà đã có thể lọt vào, Trần Khôi chính là kẻ yêu nghiệt như thế.
Hoặc cũng có thể thủ lĩnh Thần Đan của mấy ma tông lớn đều là những yêu nghiệt đáng sợ như vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất