Gã chỉ cần lấy được hoa U Minh, rồi lặng lẽ rút lui, lần này đã lời to. 

 

Nhưng trẻ con mới phải lựa chọn, còn với Mộ Dung Thần, chắc chắn là lấy hết! 

 

Ha ha ha ha! 

 

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Mộ Dung Thần cười điên cuồng, ngay cả cơ mặt vốn luôn bình tĩnh của gã cũng hơi không kìm được. 

 

Thế nhưng đúng lúc này, từ hành lang đối diện bước ra một người, là Trần Khôi của Bách Quỷ Môn. Ánh mắt y nóng rực, cũng tham lam nhìn chằm chằm hoa U Minh, trên mặt khó che giấu vẻ phấn khích. 

 

“Trần Khôi, ngươi muốn tranh với ta sao?” 

 

Nụ cười trên mặt Mộ Dung Thần dần thu lại, trở về vẻ tĩnh lặng như giếng cổ, sâu cạn khó dò. 

 

“Hừ.” 

 

Trần Khôi khẽ cười, câu trả lời đã rõ ràng. 

 

Mộ Dung Thần khẽ nheo mắt, mỉm cười ôn hòa nói: “Chắc ngươi cũng biết thánh hoa U Minh có giá trị thế nào với ta. Hãy nhường vật này cho ta, Thần Long Cốt ta sẽ không tranh với ngươi, thậm chí còn có thể ra tay giúp ngươi.” 

 

Tất nhiên đây chỉ là lời nói dối, sao gã có thể nhường Thần Long Cốt, chuyện đó tuyệt đối không tồn tại. 

 

Chỉ là, trước khi vào tầng thứ chín, nếu có thể tránh giao đấu thì vẫn là tốt nhất. 

 

“Xin lỗi, Trần mỗ xưa nay chưa từng phải lựa chọn!” 

 

Trần Khôi nhàn nhạt nói: “Thánh hoa U Minh là của ta, Thần Long Cốt cũng sẽ là của ta.” 

 

Thánh hoa U Minh đối với Trần Khôi cũng có lợi ích không kém gì đối phương, cớ gì không tranh? 

 

“Nói hay lắm, thánh hoa U Minh bao nhiêu năm rồi chưa xuất hiện, đã tranh thì phải tranh cho bằng được!” 

 

Khi hai người đang đối đầu, tiếng cười lớn vang lên, Diêm Huyền của Ma Sát Tông xuất hiện trong tầm mắt họ. Gã cầm thanh ma đao huyết sát, toàn thân bao phủ bởi ma quang đỏ tươi, trong mắt bùng cháy ngọn lửa máu dày đặc. 

 

Không biết gã đã luyện hóa bảo vật gì, lúc này toàn thân ma khí cuồn cuộn, khí thế toàn thân mạnh mẽ kinh người. 

 

Không thể yên ổn được nữa rồi sao? 

 

Nụ cười trên mặt Mộ Dung Thần lập tức biến mất, lạnh lùng nói: “Không thấy quan tài không đổ lệ, hai người các ngươi cùng lên đi!” 

 

Mộ Dung Thần lúc này rõ ràng muốn lấy một chọi hai, trận đại chiến kinh thiên sắp bùng nổ. 

 

Chuyển góc nhìn. 

 

Trong hành lang u tối và sâu hun hút của tầng thứ tám, Lăng Thiên Diệp của Huyết Nguyệt Thần Giáo đang bước đi vô định. 

 

Vận may của y không tốt, mãi vẫn chưa tìm thấy đại sảnh chứa báu vật, đã đi mấy vòng trong hành lang như mê cung này. 

 

Bỗng nhiên, trong mắt y thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, giữa hành lang tối đen bất ngờ trông thấy người. 

 

Là Thiên Cưu! 

 

Tóc tai gã rối bù, bộ dạng thê thảm như chó mất chủ, đang ngồi xếp bằng nhắm mắt trị thương. 

 

Sau khi tiến đến gần, Lăng Thiên Diệp nhận ra ở ngực đối phương có vết thương bằng kiếm cực kỳ khủng khiếp. Vết thương sâu đến mức lộ xương, máu vẫn không ngừng chảy ra, trong đó còn vương kiếm ý vẫn đang liên tục xâm thực tinh nguyên của gã. 

 

Điều này khiến gã khó có thể dựa vào sức mình để chữa lành vết thương. 

 

“Kiếm thật lợi hại!” 

 

Trong mắt Lăng Thiên Diệp lóe lên tia sáng lạ, trầm ngâm nói: “Ngươi đã chạm trán với Tần Nhạc sao?” 

 

Thủ lĩnh Thần Đan của Thất Tuyệt Cung - Tần Nhạc, có thành tựu kiếm đạo cao nhất trong số bọn họ, hơn nữa còn nắm giữ Thần Tiêu Kiếm Ý. 

eyJpdiI6Im9KMkF3RTM4eUNpWWVvc2oycGcraXc9PSIsInZhbHVlIjoiTUphZSt6SFVuM0krRXhFN1dcL29acW9BZ2FRalBhQ3RqZnpjOTc3NmFFb0hIMWFyXC9nbUx6Tzg4bHBqdXhOTnJBIiwibWFjIjoiYjE5MDZmYTRjMDg1OTcwNTE3YmRkNWMyMmJlM2UxOTY3MzI0ODhmZWI5NDBjMWU5ODQ2MTY0ZTFjYjRlZDcxZiJ9
eyJpdiI6IndVUmdDdG9vbWpQVWpvZVduM0w2OEE9PSIsInZhbHVlIjoiNmhidGxQcFhTemZXZGRkTURyWGtxbzZyTE05N3JCZElEOVgxNlRWSDRcLytkY3p3YnZUWllcL3lCeE1qQkZTQjk1d2ZnSnRwNDBKbG5TQmlva0dLWFEyaUppTnllcGZ2QmRONzhqWEc1cXpBS1ZraWViSldlaWlMTU9QRGVkdGVFdHRCbXViMWVhTE14cnU4MHp2eXFjalFlZXVTOGpkQ0RKU2F6RlFTR0I1Sk5Bdzkwdmc1b3dTcVZSeHZSanFCUzNuUUlab0NpdUQrNllcL2RpWmdOS2tIOHplQnRcL0JLSFFtaGFtOEJMZ05NdHc9IiwibWFjIjoiMjQ3MGE3Zjc4OTVmY2EyNmUxNzEzNTFhMTI4ZGI2Nzc3OWRjZjM1NWQ4ZDZkOGZhOWVjMGFhYTExMmQ2ZDNjMiJ9

Thiên Cưu mở mắt, bắt gặp ánh mắt của Lăng Thiên Diệp, sắc mặt không mấy bất ngờ, chỉ là thần thái có chút chua xót.

Ads
';
Advertisement
x