Lâm Nhất thản nhiên nói: “Không phải là không được, nhưng hãy để lại bảo vật trong vòng tay trữ vật của ngươi, nếu ta nhớ không lầm hình như gọi là thánh hoa U Minh thì phải!” 

 

 

“Ngươi!” 

 

Mục Dung Thần lập tức giận dữ quát: “Lâm Nhất, ngươi đừng có quá đáng, ngươi đã có Thần Long Cốt rồi, ép ta đến đường cùng, ta sẽ liều mạng thi triển ma công tự nổ tung, đến lúc đó Thần Long Cốt ngươi cũng đừng hòng lấy được!” 

 

Sắc mặt Lâm Nhất bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Ngươi cứ thử xem.” 

 

Nếu đối phương thật sự tự nổ tung, Lâm Nhất thừa sức ứng phó, chỉ là hơi phiền vì như thế sẽ khó lấy được vòng tay trữ vật. 

 

“Y thì sao? Tại sao ngươi không lấy bảo vật của y?” 

 

Sắc mặt Mộ Dung Thần lúc tối lúc sáng, rõ ràng cảm thấy mình bị Lâm Nhất nhắm vào, bèn đưa tay chỉ Lăng Thiên Diệp. 

 

“Ta đã nói từ lâu rồi, thứ mà ta hứng thú chính là bảo vật của ngươi.” Lâm Nhất nói. 

 

Mộ Dung Thần vô cùng tuyệt vọng, hàm răng nghiến ken két, gã thật sự không muốn giao ra thánh hoa U Minh. 

 

Nhưng lúc này, chẳng còn đường lui. 

 

Cái mạng này giữ được hay không, hoàn toàn phải xem tâm trạng của Lâm Nhất, ngay cả khi hai người hợp lực cũng đã thất bại, thì còn gì để nói nữa? 

 

Cuối cùng, gã đành không cam lòng lấy thánh hoa U Minh ra, bàn tay run run đưa cho Lâm Nhất. 

 

Trước khi rời đi, gã trừng mắt nhìn Lâm Nhất, như muốn khắc ghi mối hận này vào xương tủy, ra khỏi đây rồi, ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ! 

 

Gã không tin, chỉ Lâm Nhất nhỏ bé, có thể cầm cả thần cốt Thanh Long và thánh hoa U Minh mà sống sót ra ngoài. 

 

Trong đại sảnh, giờ chỉ còn Lăng Thiên Diệp và Lâm Nhất. 

 

Lăng Thiên Diệp thản nhiên nói: “Thua người không oán, bại trận thì nhận, ngươi muốn gì cứ nói thẳng.” 

 

“Ngươi đi đi.” 

 

Lâm Nhất không hề nhìn y. 

 

Không cần phải ép đối phương đến đường cùng, nếu đối phương lựa chọn tự nổ tung, tuy Lâm Nhất không chết, nhưng chắc chắn cũng sẽ bị thương nặng. 

 

Nơi này lại quá chật hẹp, muốn né tránh cũng không có chỗ. 

 

Trong mắt Lăng Thiên Diệp thoáng qua tia khác lạ, có vẻ rất bất ngờ, y im lặng hồi lâu mới chắp tay cúi đầu nói: “Ân tình này ta ghi nhớ.” 

 

Nhưng ngay khi vừa định ngẩng đầu, khóe môi y bỗng hiện lên nụ cười tà dị, chiếc quạt Huyền Nguyệt trong tay hóa thành từng đóa hoa máu, trải khắp đại sảnh. 

 

Chỉ trong chớp mắt, mặt đất đã ngưng kết thành huyết trận đỏ tươi, trên không không ngừng rơi xuống những cánh hoa máu. 

 

Trong biến cố ấy, chẳng biết từ khi nào, y đã tiến lên, đặt bàn tay lên vai Lâm Nhất. 

 

“Ha, kiếp sau ta sẽ trả cho ngươi!” 

 

Khóe môi Lăng Thiên Diệp khẽ nhếch, trầm giọng nói: “Ma trận Phệ Huyết này, cho dù là yêu nghiệt đã ngưng tụ Long Nguyên cũng không chịu nổi, ta muốn lấy tu vi của ngươi!” 

 

Mọi chuyện thoạt nhìn diễn ra trong chớp mắt, nhưng thực ra ngay từ khoảnh khắc thất bại, Lăng Thiên Diệp đã tính toán sẵn. 

 

Khi bàn tay y đặt lên vai Lâm Nhất, lập tức bùng phát luồng sức mạnh nuốt chửng cuồn cuộn, biển Tinh Nguyên hơn ba vạn trượng trong cơ thể Lâm Nhất bắt đầu suy giảm rõ rệt bằng mắt thường có thể thấy được. 

 

Khuôn mặt tái nhợt của Lăng Thiên Diệp trong khoảnh khắc trở nên hồng hào, tinh thần hưng phấn. 

 

“Đau lắm phải không? Không sao đâu, sẽ qua nhanh thôi!” 

 

Y nhìn Lâm Nhất với tu vi đang tụt dốc, nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng toát. 

 

Thế nhưng Lâm Nhất chỉ nhìn y như nhìn kẻ ngu ngốc, không hề phản ứng, mặc cho y thúc động ma trận Phệ Huyết. 

 

Lăng Thiên Diệp bỗng thấy trong lòng dâng lên chút tự tin, tăng tốc nuốt chửng, thế nhưng, khi biển Tinh Nguyên sắp cạn khô, sắc mặt y đột ngột thay đổi dữ dội, tựa như vừa trông thấy nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng. 

 

Đó là ma đỉnh, lặng lẽ xuất hiện giữa biển Tinh Nguyên đã khô cạn. 

 

Khoảnh khắc ma đỉnh bay lên, những tinh nguyên vốn bị y nuốt chửng cuồn cuộn trào ngược với tốc độ gấp trăm lần. 

 

Không chỉ vậy, ngay cả tu vi bản thân Lăng Thiên Diệp cũng bị ma đỉnh điên cuồng hút lấy, hoàn toàn không thể kháng cự. 

 

Cái này… Cái này… Sao có thể chứ? 

 

Lăng Thiên Diệp chết lặng, cả người sững sờ, muốn giơ tay chống lại nhưng phát hiện tay mình hoàn toàn không nhúc nhích được. 

 

“Cho ngươi chết!” 

 

Lâm Nhất vốn không định lấy đi bản nguyên tu vi của y, bởi ma khí quá nặng, hắn lập tức nhấc tay, như núi đè xuống, chụp thẳng vào đầu đối phương. 

 

Bốp! 

eyJpdiI6IkNsYjlyWWNLMDc5bzBYZEtXWjNZblE9PSIsInZhbHVlIjoiVmtacXo0TXI3Z1o4K0hPOVhqSVNIKzRha3BvXC91T3RrQU5QU1hDSEQ0WUtNOTl3Q2tJQ3h6OVpSRVFwZ2lja0ciLCJtYWMiOiJhNzA4NTZhY2VhZWJkY2Q4MTA0OWYzMmY3ZDM3OWQ1N2ZiOWJhYmYyZmZhYTFhYWFlODY2YzVjYmUwNTJlMTY4In0=
eyJpdiI6IjE2MlwvbHhNNDlcLzAyREZqV1VyY25cL1E9PSIsInZhbHVlIjoiSlwvRmY3SjBwUndxVHI3Y1hIVzJkUlozMnUrbmdHOVVmUUR4NTU3bWVTcWd1dExsVzIzVHZ1XC8zNVRYSWxvdUptQUZNSWxwRUptbnJoNEN0eTcrVGp0UytmYjJCbWJaQWtXcm9TSzBKTzhEdklGUFwvaG1rSG5xR3RWSG5aczUxUUNuelA3ckpGcXRkREVCcU9UZEZsSGc5a2pTOFwvNFJzQmx3MDFDK0pBR2FTQzVPOXFLWGc1WDRoeFFoeDM0cTM2TjQxWVN4RWd2ZGw2a3Jkc0tmQW1meFFydXpPd24rNkFSVVFyQUNGazZWNHBkeHJ6QjE2TDBpXC9VZ0FPQ2pDWENWazZaWTlaZHRLc1Z2VzZIeE00WkEwRXJBeGVoSHBPNTNxUzBiMWd5bTNwWT0iLCJtYWMiOiJiYjYyNmY2OTRlM2I1MjRiNzFiYzYxYzU3MDUwOTIzMDY0MWUyMGY5MDhiYzg2MGEwZWFjNGM5NjNjMDg4YWU1In0=

Ads
';
Advertisement
x