Cảnh tượng ấy khiến người xem trố mắt, vô cùng kinh hãi.
Những kẻ kiệt xuất dưới cảnh giới Long Mạch đều cảm thấy nỗi sợ hãi vô hình, tự đáy lòng dâng lên cảm giác không thể chống cự.
“Mộ Dung Thần!”
Bên cạnh Tiêu Vân, An Lưu Yên khẽ thở dài.
Trên biển thiên thạch mênh mông vô tận, gần như mọi ánh mắt đều bị dị tượng kia thu hút. Ngay cả những trưởng lão cảnh giới Sinh Tử của các đại ma tông cũng khó che giấu nổi vẻ chấn động, năm xưa khi bọn họ đột phá Long Mạch, nào ai có được dị tượng kinh người đến thế.
“Nếu như Thiên Diệp ở đây, chắc chắn sẽ không kém gì tên tiểu tử này!”
Ba vị trưởng lão cảnh giới Sinh Tử của Huyết Nguyệt Thần Giáo, thân mặc huyết y thêu chỉ vàng, nhẹ giọng cảm khái.
Hiện giờ, sáu đại ma tông đều đã xuất hiện các thủ lĩnh Thần Đan, chỉ riêng Lăng Thiên Diệp là vẫn chưa thấy bóng dáng.
Mọi nơi đều rộ lên tiếng bàn tán, nhưng ba vị huyết y trưởng lão thì vẫn vô cùng chắc chắn và tự tin rằng Lăng Thiên Diệp ắt hẳn đang luyện hóa thần cốt Thanh Long.
“Tam trưởng lão nghĩ hơi nhiều rồi, giờ Thiên Diệp đã có được thần cốt Thanh Long, vậy lúc y đột phá Long Mạch, dị tượng nhất định sẽ còn kinh người hơn tên tiểu tử kia nhiều!”
“Không sai!”
Ông lão mặc huyết y cầm đầu ba người kia, ánh mắt kiên định, mỉm cười nói: “Thần cốt Thanh Long là vật gì cơ chứ! Chỉ cần Thiên Diệp có được cơ duyên này, tất nhiên sẽ đủ sức vào vị trí Thần Tử, đến lúc đó địa vị của chúng ta trong Thần Giáo cũng sẽ theo nước mà dâng cao.”
Trên trời, bóng ma long đen sì gào thét lao xuống, tựa như vì sao rơi thẳng xuống mặt đất.
Chỉ trong chốc lát, nó đã hòa làm một với thân thể Mộ Dung Thần.
Vù!
Ma quang trên người gã bùng nổ, còn thấy thánh huy quấn quanh, sau lưng lặng lẽ nở rộ đóa hoa U Minh mười sáu cánh.
Thế nhưng, tất cả những điều ấy, khi gã mở mắt ra, lập tức tan biến như chưa từng tồn tại.
Tinh quang trong mắt thu về, mọi tia sáng đều giấu kín, thoạt nhìn chẳng khác gì võ giả Long Mạch bình thường.
“Lạ thật, sao lại thế này? Dị tượng vừa rồi sao bỗng dưng biến mất…”
“Đúng vậy, có ngưng tụ được Long Nguyên hay không còn chưa thấy rõ, tên Mộ Dung Thần này thật khó đoán.”
“Ngược lại, đóa hoa U Minh sau lưng gã mới khiến người ta sởn cả da gà.”
Bốn phía đều hoang mang, sợ hãi xen lẫn nghi hoặc.
Chỉ có thủ lĩnh của điện U Minh - người đàn ông trung niên tên Cầu Khung, khẽ nhếch môi cười, gật đầu.
Mộ Dung Thần chậm rãi đứng dậy, cũng gật đầu đáp lễ.
“Cầu trưởng lão, vẫn chưa có động tĩnh sao?”
“Chưa.”
Cầu Khung trầm giọng nói.
“Vậy thì cứ chờ!”
Sắc mặt Mộ Dung Thần trở nên lạnh lùng, trong giọng nói bình thản ẩn chứa sát khí kinh người.
Khiến mấy vị đệ tử Thần Đan ở đây không khỏi giật mình, kinh ngạc.
Sư huynh sao thế này, sát ý nặng đến vậy!
Ong! Ong! Ong!
Bỗng nhiên, từ phía cửa vào của Tàn Long Tinh Giới vang lên tiếng rung ngân, cả vùng tinh vân nơi đó chớp lóe dữ dội.
“Ra rồi!”
Theo làn tinh quang rực rỡ bùng sáng, vô số ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ấy.
Vút!
Chỉ thấy luồng sáng lóe lên, từ giữa tinh vân có bóng người tựa tia chớp lao vút ra, rồi đáp thẳng xuống biển thiên thạch.
“Lăng Thiên Diệp?”
“Lăng sư huynh!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất