Hai mươi mấy vị trưởng lão cảnh giới Sinh Tử vừa lao tới chém giết Lâm Nhất, lập tức bị nguyệt quang đánh cho phun máu bay ngược ra ngoài, ai cũng đều vô cùng chật vật.
Đặc biệt là Cầu Khung !
Ông ta xông lên đầu tiên, va thẳng vào ánh trăng, cảm giác như cả người thật sự đâm sầm vào mặt trăng.
Va chạm đến nỗi hoa mắt chóng mặt, liên tục phun ra ba ngụm máu.
“Lễ tới thì phải có lễ đáp! Các ngươi đã dám làm tổn thương đệ tử chân truyền của Kiếm Tông ta, Huyền Không cũng có một kiếm, xin chư vị chỉ giáo!”
Trong ánh trăng, bỗng bay ra bóng dáng mờ ảo, thân ảnh ấy cầm kiếm trong tay, lơ lửng giữa không trung.
Keng!
Khoảnh khắc kiếm quang rút ra khỏi vỏ, chói lòa như ánh lửa, trong nháy mắt soi sáng cả tầng trời. Từng hạt bụi nhỏ bé đều được ánh lửa chiếu thành sắc vàng rực rỡ, tựa như kim loại cháy sáng, lấp lánh khắp không gian.
Phụt!
Hai mắt của hơn hai mươi vị trưởng lão cảnh giới Sinh Tử lập tức chảy máu, đến khi kiếm quang rơi xuống.
Ngoại trừ những cường giả đứng ở cảnh giới Sinh Tử Niết Bàn đỉnh phong còn may mắn giữ được tính mạng, thì toàn bộ vương giả cảnh giới Sinh Huyền, cảnh giới Tử Huyền đều bị kiếm này chém cho hóa thành tro bụi, hồn phi phách tán.
Đám trưởng lão cảnh giới Sinh Tử, cuối cùng chỉ còn lèo tèo bảy người, mà ai nấy đều run lẩy bẩy, vô cùng sợ hãi.
“Chưởng môn Kiếm Tông - Mộc Huyền Không!”
“Vậy mà trong tay thằng nhóc này có lệnh bài chân truyền do chính Mộc Huyền Không ban!”
Trong đôi mắt đẫm máu của Cầu Khung , hiện lên vẻ chấn động, không dám tin vào sự thật trước mắt.
Đường đường chưởng môn Kiếm Tông, mà coi trọng Lâm Nhất đến mức này, chẳng những tự mình ban cho hắn lệnh bài chân truyền, mà còn ẩn giấu trong đó kiếm sát phạt kinh thiên.
Nếu như thực lực của bọn họ thấp hơn chút nữa, e rằng tất cả đều đã chết.
Ánh trăng tan dần, Lâm Nhất nắm chặt lệnh bài chân truyền trong tay, khẽ thì thầm, chưởng môn… Lừa ta rồi.
Chưởng môn rõ ràng từng nói, lệnh bài này chỉ có thể ngăn cản một đòn toàn lực của trưởng lão cảnh giới Sinh Tử, nhưng chưa bao giờ nhắc rằng trong đó còn ẩn giấu thêm nhát kiếm kinh thiên động địa.
Soạt!
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Cầu Khung, lão già kia vẫn trừng mắt nhìn hắn không rời, sát ý vẫn chưa hề tiêu tan.
“Giữ mạng hắn, bắt sống cho ta! Ta phải đích thân moi long cốt của hắn!”
Cầu Khung nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ.
Kiếm của Mộc Huyền Không quả thực đã khiến ông ta kiêng kỵ, buộc phải áp chế sát ý trong lòng, nhưng để Lâm Nhất cứ thế mà thoát thân thì không đời nào!
Người có thể đi, nhưng long cốt thì nhất định phải lấy.
Vút vút vút!
Trong điện U Minh, lập tức có vô số trưởng lão cảnh giới Long Mạch tràn ra.
Thực lực của bọn họ đều mạnh hơn so với đám Mộ Dung Thần trước đó, mỗi người đều đã ngưng luyện thành mảng lớn Long Nguyên, uy thế cuồn cuộn.
Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã vây chặt Lâm Nhất, ý định rõ ràng là muốn bắt sống.
“Tiểu tử, lệnh bài ngươi đã dùng rồi, còn gì để dựa vào nữa không?”
Có trưởng lão cảnh giới Long Mạch dang rộng Ngân Cốt Huyết Dực, vung tay chụp thẳng về phía Lâm Nhất, trong lòng bàn tay, Long Nguyên hùng hậu tụ lại, trong chớp mắt đã nghiền nát toàn bộ kiếm thế mà Lâm Nhất vừa dựng lên.
Quá mạnh!
Đây chính là uy lực của Long Nguyên sao?
Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, hắn biết rõ mình tuyệt đối không phải đối thủ, nhưng trên mặt chẳng hiện chút hoảng loạn nào.
Ngay khoảnh khắc đối phương áp sát, chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt đã xuất hiện trong tay phải hắn, mười ngàn đạo long văn tím vàng ầm ầm tuôn chảy vào trong chiếc ô, hắn vung tay giáng mạnh xuống.
Lực vạn đỉnh cuồn cuộn, kèm theo thánh uy tinh diệu, nặng nề giáng xuống bàn tay ông ta, ầm, Long Nguyên trong lòng bàn tay ông ta lập tức tan vỡ!
Nặng quá!
Gương mặt ông ta thoáng lộ vẻ khó nhọc, hai tay gắng gượng giữ chặt lấy chiếc ô, mồ hôi trên trán tuôn xuống như mưa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất