“Chắc tỷ nhìn nhầm rồi.”
Lâm Nhất khẽ cười, thản nhiên nói.
“Hử?”
Mộc Tuyết Cầm nhìn hắn đầy nghi hoặc, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ta thật sự nhìn nhầm sao? Kiếm ấy rốt cuộc làm thế nào chứ?”
“Chẳng phải gã tự xưng vô địch sao, ta thử xem sao, xem thử trước Táng Hoa, ai dám xưng vô địch!”
Lâm Nhất ung dung tự tại, cười mỉm.
Trên đồi cát hoang vu.
Hai người đàn ông đứng sóng vai nhau, vẻ ngoài tuấn tú, khí chất bất phàm, trên người mỗi người đều tỏa ra luồng khí tức vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt họ nhìn về phía trước, trong mắt lóe sáng, hiện ra vẻ trầm tư.
“Chắc hẳn thánh điện ở ngay phía trước.”
Người bên phải mặc trường bào màu vàng nhạt, dáng vẻ phong lưu hào hoa, trên người có khí chất siêu phàm thoát tục, đôi mắt sáng, hàm răng trắng, trông vô cùng tuấn tú.
Còn người bên cạnh gã thì càng bất phàm hơn, ánh mắt vô cùng sắc bén, kèm theo áp lực mạnh mẽ.
Chính là Tần Thiên, người đứng đầu bảng trong của Huyền Thiên Tông, cũng là kẻ được công nhận là người đứng đầu trong đám hoàng kim yêu nghiệt của Hoang Cổ Vực.
“Vẫn phải đợi thêm chút thời gian nữa, cấm chế vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nhưng vị trí chắc chắn không sai.” Tần Thiên gật đầu, trong mắt hiện lên tia nóng rực.
Thánh điện Thanh Long!
Đây mới thật sự là nơi truyền thừa, phân điện Long Môn của tông môn vô địch năm xưa.
Truyền thuyết Cửu Đế ba ngàn năm trước, chính là vì có được truyền thừa từ điện Long Môn, mới có thể xuất thế, vô địch thời đại, hoàn toàn trấn áp loạn động hắc ám.
Đến nay tông môn này đã trở thành cấm kỵ của Đế quốc Thần Long, nhiều người suy đoán rằng đó là bí mật mà đương kim nữ đế Thần Long không muốn để kẻ khác tự mình quật khởi.
Dĩ nhiên đó cũng chỉ là truyền thuyết thôi, nguyên nhân thật sự là gì, e rằng ngoài Cửu Đế năm đó ra thì không ai biết được.
Nhưng ba ngàn năm đã trôi qua, Cửu Đế năm ấy, kẻ thì đã chết, người thì đã rời đi, đến nay số ít còn hiện thân cũng là Thần Long thấy đầu chẳng thấy đuôi.
“Trong cổ tịch của tông môn ta có ghi chép, vào thời đại cuộc nổi loạn Hắc Ám, từng có vị đại năng ở thánh điện Thanh Long phát hiện chí bảo, gọi là Phong Thần Lệnh! Đó là món thánh khí chí tôn, uy lực có thể sánh ngang thần binh, khi lệnh xuất ra thì sông núi bầu trời đều có thể bị chém đứt!”
Người đàn ông mặc áo vàng lẩm bẩm, thì ra gã là đệ tử của Minh Tông, cùng tông môn với Hoàng Huyền Dịch, người giữ vị trí đứng đầu bảng Thần Đan trước đó.
“Hơ.”
Tần Thiên lắc đầu, lạnh lùng cười nói: “Chỉ là lời đồn thôi, nếu thật sự có loại chí bảo ấy, thì đã sớm bị người ta lấy đi rồi, sao còn đến lượt chúng ta? Thánh khí chí tôn thì không có, nhưng những thánh binh truyền thừa khác ta nghĩ chắc chắn sẽ không ít, quan trọng nhất là công pháp! Công pháp cấp Long Linh, tốt nhất là bộ công pháp cấp Long Linh hoàn chỉnh!!”
Ánh mắt y nóng rực, trông như thể nhất định phải có được.
Người đàn ông mặc áo vàng chỉ cười, không giải thích nhiều, trong thâm tâm có chút khinh thường.
Dù sao cũng chỉ là tông môn của Hoang Cổ Vực, thánh điện Thanh Long sao có thể dễ dàng tiến vào như vậy, nếu nó không cho phép… Thì ngay cả Đại Thánh cũng chẳng thể xông vào.
Hoang Cổ Vực đã quá suy tàn rồi!
Những thông tin này thực ra trong các thánh địa đều có ghi chép, hơn nữa còn khá chi tiết.
Thế nhưng Thiên Huyền Tử đúng là nhân vật, Tần Thiên do chính tay ông ta dạy dỗ, ngay cả y cũng cảm thấy từng đợt áp lực.
Hình như vẫn còn rất nhiều thủ đoạn chưa bộc lộ, người này không thể xem thường, lần này sư tôn để ta hợp tác với Huyền Thiên Tông cũng không phải là không có lý do.
“Hình như không chỉ có chúng ta tìm được nơi này.”
Ánh mắt Tần Thiên đảo quanh, cười mà như không cười nói.
Có điều những người kia đều rất cẩn thận, ẩn mình trong bóng tối, thu khí tức, nếu thật sự muốn lôi ra hết thì cũng phải tốn công sức.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất