“Hừ, vào rồi thì sao? Chẳng lẽ có thể ở trong đó cả đời không ra? Chúng ta giữ chặt tế đàn của chiến trường Hoang Cổ, ta không tin hắn sẽ không ra, trở về điện Long Thủ!” Sắc mặt Tần Thiên u ám, rất kiên quyết đưa ra quyết định.
Nếu không lấy được truyền thừa trong bảo sơn, thì dọn sạch điện Long Thủ.
Tế đàn là đường duy nhất để rời khỏi chiến trường Hoang Cổ, người của Kiếm Tông chắc chắn phải ra, đến lúc đó cùng dọn luôn là được.
“Ta sợ Lâm Nhất đột phá thực lực, đến lúc đó sẽ càng khó đối phó.” Trương Nguyên khẽ nói.
Ánh mắt Tần Thiên lạnh lùng, nhìn Trương Nguyên với vẻ dữ tợn, người đứng đằng sau da đầu tê dại, không dám nhìn thẳng.
“Vậy sao? Chỉ cần ta tiến thêm bước nữa, hoàn hảo hòa nhập đôi Nhật Nguyệt Luân, dù hắn có bay lên trời, ta cũng có thể đập hắn xuống. Chiến trường Hoang Cổ, Tần Thiên ta vô địch, sư tôn ta vô địch khắp Hoang Cổ Vực, đệ tử Dao Quang nhất định sẽ chết dưới tay ta!”
Tần Thiên rất tự tin, sự tự tin với Thiên Huyền Tử còn mù quáng hơn.
Y là đồ đệ do Thiên Huyền Tử dạy dỗ, nên chắc chắn sẽ mạnh hơn đệ tử Dao Quang, điều này y chưa bao giờ nghi ngờ.
Huyền Thiên Thánh Tôn, vô địch Hoang Cổ!
Vượt qua cổng ánh sáng, Lâm Nhất chỉ thấy trời đất đảo lộn, đầu óc choáng váng.
Hắn hít sâu, nuốt một viên đan Khô Huyền rồi lập tức ngồi xếp bằng, vận khí chữa thương.
Kích phát thần cốt Thanh Long, kiếm khí Long Hoàng cuồn cuộn, long nguyên nhanh chóng vận thành một vòng chu thiên, tuần hoàn không dứt.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới mở mắt, thở ra một luồng khí đục dài, nói: "Gã này đúng là đáng sợ, mới ở cảnh giới Long Mạch mà lại có thể đồng thời thi triển Đại Nhật Luân Thiên và Đại Nguyệt Luân Thiên".
Cổ Nhược Trần bước tới nói: "Hắn ta đã tu luyện Huyền Thiên Bảo Giám đến mức độ ấy, tương đương với tu luyện công pháp hạ phẩm cấp Long Linh!"
Nghe Cổ Nhược Trần nói vậy, mặt mọi người đồng loạt biến sắc.
Cấp Long Linh!
Đó là một thứ vượt ngoài sức tưởng tượng của họ. Ở cảnh giới Long Mạch, chỉ cần mượn bí thuật mà thúc động được một phần võ học cấp Long Linh hạ phẩm dù chưa hoàn chỉnh đã là nghịch thiên rồi.
Mà nếu thật sự tu luyện võ học cấp Long Linh, dù chỉ là hạ phẩm, cũng đủ khiến người ta trợn mắt há hốc miệng.
"Không thể nào chứ? Cảnh giới không đủ thì tu luyện công pháp cấp Long Linh sao nổi. Dù là hạ phẩm cũng sẽ nổ tung cơ thể mà chết tại chỗ mới đúng", Công Tôn Viêm không tin.
Đó là kiến thức phổ thông!
Võ học cấp Long Linh, cho dù chỉ là hạ phẩm cũng phải có tu vi cảnh giới Sinh Tử mới luyện được. Mà dẫu đạt cảnh giới Sinh Tử, khi tu luyện cũng vô cùng miễn cưỡng, phải cẩn thận từng li từng tí, chẳng thể làm liều.
Bằng không thì các đại tông môn đã sớm cho đệ tử luyện cả rồi. Võ học cấp Long Linh rất hiếm, nhưng các tông môn lớn không phải là không có.
Lâm Nhất khẽ nói: "Đại sư huynh nói không sai. Sư huynh ta từng nói Huyền Thiên Bảo Giám tu luyện đến tầng thứ mười thì đã tính là võ học hạ phẩm cấp Long Linh".
Nói đến đây, hắn khẽ thở dài trong lòng.
Thiên Huyền Tử có thể hoàn chỉnh Huyền Thiên Bảo Giám trong vòng một trăm năm, thực ra Huyền Thiên Tông sớm đã lấn át Kiếm Tông rồi. Dù có muốn hay không muốn thừa nhận, đó đúng là sự thật khó nuốt trôi.
Mấy chuyện này cũng không cần kể với các sư đệ.
Đối đầu với Tần Thiên, thực chất là đang đối đầu với Thiên Huyền Tử. Áp lực ấy để bản thân tự gánh là được.
Hắn thân là đệ tử Dao Quang, không có bất cứ lý do gì để né tránh.
Công Tôn Viêm khẽ cười, nói: "Đừng đề cao hắn ta quá. Lâm huynh, kiếm hồn của huynh bị thương mà vẫn chắn được một đòn của hắn ta. Đợi thương thế hồi phục, nếu thật sự phải đối đầu, còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu".
Lâm Nhất lắc đầu, cười nói: "Không phải vậy. Tần Thiên vẫn chưa dốc toàn lực. Một khi hắn ta dùng hết sức, chỉ một chiêu thôi ta đã khó mà đỡ nổi. Từ khi ta thi triển kiếm quyết chữ Huyền đến giờ, chưa từng thực sự bị thương".
Hắn không phải đang khiêm tốn, chiến thắng vừa rồi đúng là vô cùng chật vật.
Thậm chí chẳng thể gọi là thắng. Nếu tiếp tục đánh, cho dù Lâm Nhất dốc hết những con bài tẩy trong tay, thắng thua vẫn chưa biết được.
"Lâm huynh đệ, đây là một gốc thánh dược vừa hái. Huynh còn chưa hồi phục hoàn toàn, mau dùng đi".
Công Tôn Viêm bước lên, lấy ra một gốc thánh dược. Đó là cỏ Long Vân, trong suốt lấp lánh, tỏa ra hào quang rực rỡ, trên lá còn có giọt sương ngàn năm chưa tan, nhìn vô cùng kì diệu.
"Không cần lãng phí thế. Mấy giọt sương này chắc cũng đủ giúp ta dưỡng lại kiếm hồn".
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất