Ba ngày trôi qua.
Cuối cùng Lâm Nhất đã luyện bốn kiếm Phong, Hỏa, Lôi, Băng đến cảnh giới viên mãn đỉnh phong, thậm chí còn thử thi triển vài lần chiêu kiếm thứ chín.
“Xem thử bốn kiếm này đạt đến viên mãn đỉnh phong mạnh đến mức nào!”
Lâm Nhất đột ngột đứng dậy, hai ngón tay hợp thành kiếm, sau đó nhanh chóng vung ra chữ Phong.
Long Nguyên hùng hậu và Thiên Khung Kiếm Ý dung hợp, diễn hóa thành chữ Phong như được viết bằng mực, bùng! Kiếm mạnh mẽ vô song va thẳng vào bức tường trong đại sảnh, khiến vô số thánh văn trên tường nứt toác ra.
“Nếu dùng đến kiếm Táng Hoa, có lẽ ta có thể chém ra được khe hở.”
Lâm Nhất nghĩ vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thử.
Không ai dám đảm bảo rằng khi không có Chủ Thương Long ở đây, việc chém ra khe nứt sẽ gây nên động tĩnh gì.
“Phong Thần Lệnh, thần huyết Thanh Long, chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt đã giải toàn bộ phong ấn, đàn Phong Lôi, rượu Phần Nguyệt, Thanh Long Phá Thiên Quyết…” Lâm Nhất suy nghĩ, đếm những thu hoạch trong chuyến này, cảm xúc dần trở nên nặng nề.
Đại ca luôn nói không còn gì để cho hắn, nhưng từng món trong số những bảo vật này, bất kỳ món nào lộ ra thôi cũng sẽ khiến thiên hạ chấn động.
Chưa kể đến Thiên Khung Thánh Y mà đại ca đã ban cho hắn từ rất lâu trước đó!
Lâm Nhất tùy ý ngồi xuống, đặt cây đàn Phong Lôi trước mặt, rồi đưa tay khẽ gảy, bắt đầu tấu lên khúc đàn.
Ở Phù Vân Kiếm Tông hắn cùng Tô Hàm Nguyệt thường xuyên hợp tấu đàn tiêu, nên với đàn cổ cũng không hề xa lạ, chỉ cần khẽ gảy nhẹ là đã có âm thanh tuyệt mỹ tuôn ra từ đầu ngón tay.
Tiếng đàn vừa vang lên, không thể dừng được nữa.
Nỗi cô quạnh và bi thương giấu sâu trong lòng Lâm Nhất, theo khúc nhạc ấy, như dòng sông cuộn trào mà không ngừng tuôn ra.
Hồi lâu sau, ngón tay Lâm Nhất dần chậm lại, tiếng đàn trở nên trầm thấp, uyển chuyển, khúc nhạc sắp kết thúc.
Chỉ còn dư âm tiếng đàn vang vọng mãi, kể về nỗi nhớ nhung và phiền muộn.
Keng!
Khi sắp dừng hẳn, Lâm Nhất bỗng gảy mạnh tay, âm thanh trầm thấp uyển chuyển ấy như ngọn nến sắp tàn bỗng bừng sáng rực rỡ, tỏa ra ánh lửa chói lòa như mặt trời.
Mọi nỗi bi thương, đều theo tiếng đàn cuối cùng ấy, hóa thành giấc mộng trong tim Lâm Nhất.
Đại ca nói rất đúng, mọi cái chết, đều là giấc mộng tái sinh mới.
Lâm Nhất nắm chặt Phong Thần Lệnh, ánh mắt trở nên nghiêm túc, vật này tượng trưng cho việc hắn sẽ trở thành Chủ Thương Long mới.
Tiếp nhận toàn bộ thế lực của gia tộc Thương Long vẫn còn lưu lại ở Côn Luân.
“Ai đang gảy đàn đấy, ồn chết ta rồi!”
Giọng của Công Tôn Viêm vang lên, gã mơ màng mở mắt, tỏ vẻ cực kỳ khó chịu, nhưng rồi đột nhiên bừng tỉnh: “Ta... Ngủ từ bao giờ thế?”
“Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Công Tôn Viêm không còn để tâm đến chuyện đó nữa, gã vô cùng kinh ngạc phát hiện trong cơ thể mình dường như xuất hiện thêm tầng long uy.
Trong máu còn chảy tia máu Thương Long, linh hồn tựa như được tẩy rửa, trong vô hình cảm thấy nhiều điều trước kia không hiểu nay bỗng trở nên sáng tỏ.
Ngộ tính cũng dường như tăng lên?
Chẳng bao lâu sau, đám người Diệp Tử Lăng, Mộc Tuyết Cầm lần lượt tỉnh dậy, tất cả đều phát hiện ra những biến hóa kỳ lạ trên thân thể mình.
“Lâm sư đệ, có chuyện gì vậy?”
Cổ Nhược Trần khá kinh ngạc nói.
Lâm Nhất đã cất hết các loại chí bảo, trầm ngâm nói: “Ta cũng vừa mới tỉnh, cụ thể thế nào cũng không rõ, có lẽ... Là Thương Long chiếu cố chúng ta chăng.”
Thân phận của đại ca quá mức kinh người, Lâm Nhất nghĩ vẫn thấy nên giấu đi thì hơn.
Khi bị lộ ra, sẽ đưa đến tai họa sát thân cho những đồng môn này.
“Mọi người, trước hết hãy tạ ơn đi.”
Mộc Tuyết Cầm là người đầu tiên quỳ xuống, nhìn về Thương Long giữa bầu trời sao vô tận trên đỉnh vòm, thành kính quỳ bái.
Những người khác bừng tỉnh, vội vàng quỳ xuống không dám chậm trễ.
“Đa tạ Thương Long đại nhân!” Bọn họ không biết cơ duyên của mình là do Giang Linh ban tặng, nhưng vẫn tràn đầy kính sợ và cảm kích, hướng về chòm sao Thương Long trên đỉnh vòm hành ba lễ lớn.
“Nơi này có thể còn cơ duyên khác không? Có lẽ Phong Thần Lệnh ở ngay đây!”
Công Tôn Viêm lên tiếng nói.
Những người khác hơi động tâm, bắt đầu tìm kiếm, nhưng hiển nhiên không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào.
Cơ duyên ở đây chính là Chủ Thương Long, chính là đại ca Giang Linh.
Bí bảo, thánh đan, bí tịch thực sự, hẳn là vẫn ở trong điện Long Thủ, chỉ sợ Tần Thiên cũng có thu hoạch không nhỏ.
An Lưu Yên nhìn Lâm Nhất, cảm thấy Lâm Nhất chắc chắn đang giấu điều gì đó, hắn quá bình tĩnh.
Điều quan trọng hơn là, thần cốt Bạch Long của nàng ta ở trên người Lâm Nhất cảm nhận được luồng khí tức vô cùng phi phàm, thánh thể Thương Long của Lâm Nhất dường như đã trở nên rất khác biệt.
Nhưng với mối quan hệ giữa nàng ta và Lâm Nhất, tất nhiên sẽ không nói ra nghi ngờ trong lòng.
“Lần này chúng ta đã thu được rất nhiều rồi, không cần quá tham lam, mau rời khỏi nơi này thôi.” Mộc Tuyết Cầm trầm ngâm nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất