Vài ngày trước, đệ tử Huyền Thiên Tông đã phong tỏa lối ra, không cho bất kỳ ai rời khỏi, cướp đi tất cả thánh dược và chí bảo mà bọn họ thu được trong thánh điện Thanh Long.
Dù vậy, vẫn không cho phép họ rời đi trước.
Còn người của Kiếm Tông thì vẫn chưa ra tay thu dọn, vì Tần Thiên không muốn để lộ tin tức, sợ bên ngoài phát sinh chuyện ngoài ý muốn quá sớm.
Nửa nén hương sau.
Đám người Lâm Nhất đến khu vực này, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong mắt họ đều hiện lên tia khác lạ.
“Lâm Nhất, ta đợi ngươi lâu lắm rồi!”
Trên tế đàn, Tần Thiên nhìn Lâm Nhất cười, sau đó phất tay nói: “Áp giải lên đây!”
Lưu Húc đứng bên cạnh y, vẻ mặt dữ tợn, không bao lâu sau, có rất nhiều đệ tử Kiếm Tông bị áp giải lên phía trước, bắt họ quỳ xuống đất.
“Quỳ xuống!”
Lưu Húc quát lớn.
Các đệ tử Kiếm Tông không để ý, không ai chịu khuất phục.
Có thể thấy tu vi của họ đều đã bị phong tỏa, nhưng dưới áp lực như vậy, họ vẫn cắn răng chịu đựng, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ khó nhọc.
“Bảo ngươi quỳ xuống!”
Lưu Húc nở nụ cười dữ tợn, sau đó đá gãy đầu gối của Diệp Thanh Huyền, Diệp Thanh Huyền hét lên thảm thiết, máu từ đầu gối chảy ra.
Chân y run rẩy, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, không chịu khuất phục.
Rắc rắc rắc!
Người của Huyền Thiên Tông lần lượt bước lên, đập vào xương đầu gối của các đệ tử Kiếm Tông.
Sắc mặt Mộc Tuyết Cầm tái nhợt, suýt nữa thì ngất xỉu, ánh mắt Cổ Nhược Trần trầm xuống, định bay lên tế đàn cứu người.
Lâm Nhất đưa tay ngăn cản y, nói: “Đại sư huynh đừng xúc động, tế đàn kia có bố trí trận Huyền Thiên, khi vận hành, e rằng là tự tìm đường chết.”
“Ta phải giết hắn!” Mộc Tuyết Cầm nghiến răng nghiến lợi nói, đôi mắt nàng ta đầy tia máu, đỏ rực.
Từ nhỏ nàng ta đã lớn lên trong Kiếm Tông, ở đó có nhiều người không chỉ là đồng môn, mà còn là người thân của nàng ta.
“Tin ta đi, ta có thể cứu họ.”
Lâm Nhất trầm giọng nói.
Cổ Nhược Trần và Mộc Tuyết Cầm đều hơi sững người, ánh mắt dừng trên người Lâm Nhất, thấy vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, cảm xúc dường như không bị dao động chút nào.
“Lâm Nhất, nếu ngươi muốn những đồng môn này sống, thì giao Phong Thần Lệnh và cả truyền thừa trong núi xác ra đây cho ta!” Tần Thiên phất tay, đám người Lưu Húc dừng tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Nhất.
“Phong Thần Lệnh? Bọn ta không thấy cái gọi là Phong Thần Lệnh nào cả...” Công Tôn Viêm mở miệng nói.
“Đến lượt ngươi nói sao?”
Tần Thiên đứng trên tế đàn, từ xa trừng mắt nhìn Công Tôn Viêm.
Ầm!
Sâu trong đôi mắt y hiện ra long ấn màu vàng, ánh nhìn sắc bén, giống như Hoàng Kim Thần Long giáng thế, vô cùng kinh hoàng.
Ong!
Hồn phách của Công Tôn Viêm lập tức bị tổn thương, hai mắt đau nhức dữ dội, vội vàng nhắm mắt vận công lùi nhanh về phía sau.
May mà hồn phách gã từng được Thương Long rèn luyện, mỗi người đều luyện hóa một giọt thánh huyết Thương Long, nếu không đôi mắt đã lập tức bị khoét thành hai cái lỗ.
“Đau quá!”
Khóe miệng Công Tôn Viêm co giật, phát hiện trong mắt dường như có thêm mấy cây kim thép, thế nào cũng không thể hóa giải được.
Vút!
Lâm Nhất đưa tay ra, từ trong thần cốt Thanh Long trào ra vô số ánh sáng màu xanh, theo tay Lâm Nhất truyền vào cơ thể Công Tôn Viêm.
Xèo xèo!
Trong mắt Công Tôn Viêm lập tức chảy ra mấy giọt máu, đồng thời có khói độc bốc ra.
“Thần huyết Thanh Long?”
Trên tế đàn Long Môn, sắc mặt Tần Thiên thay đổi, y cảm nhận được khí tức của thần huyết Thanh Long trong cơ thể Lâm Nhất.
Sau khi kinh ngạc, y lập tức mừng rỡ, cười nói: “Lâm Nhất, ngươi còn dám nói là không có truyền thừa, trên người ngươi có khí tức của thần huyết Thanh Long! Hôm nay đệ tử Kiếm Tông, toàn bộ phải chết! Trông chừng bọn chúng cho kỹ, ta muốn để đám đệ tử Kiếm Tông này biết, cho dù là đệ tử Dao Quang thì cũng phải quỳ xuống cầu xin ta!”
Vút!
Tần Thiên thi triển thân pháp quỷ mị, từ trên tế đàn nhảy vọt xuống, đưa tay chộp về phía Lâm Nhất.
Đó là vuốt rồng màu vàng do Long Nguyên ngưng tụ thành, dài đến mười trượng, mỗi vuốt rồng đều sắc bén như kiếm, long uy cuồn cuộn vàng óng và mênh mông.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất