"Hỏi điều đã biết để làm gì".
Lâm Nhất nhạt giọng.
"Ngươi láo xược!"
Lưu Húc nổi giận: "Mau trả long cốt đây! Ngươi giết đại sư huynh của bọn ta đã là tội chết, còn dám cướp long cốt của bọn ta. Ngươi muốn châm ngòi huyết chiến giữa hai tông à!"
"Ha ha ha ha!"
Lâm Nhất cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy sự châm biếm.
Vù vù!
Cuồng phong rít gào, sự lạnh lẽo trong mắt hắn quét qua, lạnh lùng nói: "Mười tám năm trước, Huyền Thiên Tông các ngươi hãm hại giết sạch thế hệ hoàng kim yêu nghiệt của Kiếm Tông ta, thế không phải tội chết sao? Tần Thiên có thể giết ta, lẽ nào ta, Lâm Nhất, lại không thể giết hắn? Còn đòi lại long cốt? Nực cười! Hôm nay, tất cả các ngươi, đều phải chết!!"
Tất cả đều phải chết!
Bóng dáng Lâm Nhất như một luồng gió lạnh lẽo lướt qua. Trong thoáng chốc, đệ tử Huyền Thiên Tông nào bị ánh mắt hắn lia qua đều cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân.
Đám người ở xa nghe thấy cũng giật mình.
Ánh mắt dồn hết về phía Lâm Nhất - tên này ngông cuồng quá!
Giết Tần Thiên thì thôi đi, còn không buông tha người của Huyền Thiên Tông?
"Ha ha ha, Lâm Nhất, ngươi điên rồi à?" Lưu Húc nghe vậy không giận, trái lại bật cười.
Lâm Nhất lạnh lùng: "Từ lúc các ngươi bắt đệ tử Kiếm Tông, công khai sỉ nhục trước mặt mọi người thì đã định sẵn là chẳng ai trong các ngươi chạy thoát!"
Nợ máu mười tám năm, Lâm Nhất chưa từng quên.
Vừa rồi đệ tử Kiếm Tông bị trói trên tế đàn, bị sỉ nhục, bị tát từng người một, hắn cũng không quên.
Dứt lời, một người một kiếm, hắn lao thẳng về phía đám đệ tử Huyền Thiên Tông.
Người là trời, kiếm là vòm trời. Thiên Khung Kiếm Ý - người và kiếm hợp nhất!
Đám đệ tử Huyền Thiên Tông đang hừng hực lửa giận bỗng ngẩn người. Khoảnh khắc Thiên Khung Kiếm Ý giáng xuống, tựa như thật có một tầng trời đổ ập xuống.
Lâm Nhất xông vào đám đông, vung kiếm tung hoành.
Dưới sự gia trì của Thiên Khung Kiếm Ý, Tiêu Dao Cửu Kiếm gần như vô địch. Lúc này, mọi người rốt cuộc cũng được chứng kiến sự khủng bố của Thiên Khung Kiếm Ý.
Đệ tử Huyền Thiên Tông hầu như không một ai đỡ nổi một kiếm của hắn.
Đến lúc này, mọi người mới hiểu ra: không phải Tần Thiên quá yếu, mà là Lâm Nhất thực sự quá mạnh.
Trên mặt đất vốn đã nứt toác, kiếm quang liên hồi bừng nở. Dưới sự gia trì của kiếm quyết chữ Thiên và chữ Địa, đám người kia đến kết trận cũng không làm nổi.
Hắn như tiên nhân từ bên ngoài ba mươi sáu tầng trời giáng xuống, tay cầm trường kiếm múa nên muôn vẻ tiêu dao.
Ý cảnh trong đó hùng vĩ vô cùng, mênh mang vô tận.
Toàn bộ người của Huyền Thiên Tông, kể cả Lưu Húc, đều bị nhấn chìm dưới kiếm ý này, hoàn toàn bị áp chế.
Một mình mà như rồng gầm chín tầng trời, khí độ tuyệt luân bừng nở.
Chuyện này... sao có thể?
Ở xa, Lâm Vãn cùng những người khác thấy cảnh ấy thì trố mắt sững sờ. Đây hoàn toàn là một cuộc đồ sát.
Kiếm quang như hoa, tung hoành ngang dọc.
Hoa nở không dứt, sát lục không ngừng.
Những tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau, từng sinh mạng bị Táng Hoa vô tình gặt lấy. Mặt Lưu Húc và Trương Nguyên biến sắc. Hai người dốc hết toàn lực muốn ghìm chân Lâm Nhất, không cho hắn cơ hội thảm sát.
Nhưng Lâm Nhất căn bản không đối mặt trực diện với hai kẻ đó. Vừa chạm là rút, tiếp tục đồ sát đệ tử Huyền Thiên Tông.
"Đáng chết!"
Cả hai mặt mũi khó coi, nhìn đám đệ tử Huyền Thiên Tông gào thét thảm thiết mà hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Nhất.
Chẳng mấy chốc, đệ tử Huyền Thiên Tông đã gần như chết sạch, chỉ còn lại Trương Nguyên và Lưu Húc.
"Đồ điên!!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất