“Đệ tử Dao Quang, ngươi thật to gan!!! Tên súc sinh khốn kiếp không bằng heo chó kia, ngươi dám giết toàn bộ đệ tử Huyền Thiên Tông ta! Cút ra đây chịu chết cho ta!!!” Bảy vị trưởng lão của Huyền Thiên Tông dẫn theo vô số chấp sự xuất hiện. 

 

Sắc mặt bọn họ âm trầm, trong mắt đầy sát khí, ai nấy đều bừng bừng lửa giận, toàn thân run rẩy. 

 

Thằng nhóc này thật độc ác! 

 

Một người một kiếm, mà dám giết sạch toàn bộ đệ tử Huyền Thiên Tông! 

 

Mối nhục lớn như vậy, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn! 

 

Nhưng người của Kiếm Tông đã sớm lường trước, Thần Lôi và Mộc Huyền Không cùng các Phong chủ bước lên, chắn trước mặt các đệ tử Kiếm Tông. 

 

Vô số người nhìn thấy cảnh này đều nín thở, không dám hít thở mạnh, hai thế lực bá chủ thực sự sắp giao chiến rồi. 

 

Bên ngoài chiến trường Hoang Cổ, Long Nguyên cuồn cuộn như biển không ngừng dâng trào, các cường giả cảnh giới Sinh Tử đều vận chuyển khí tức đến cực hạn. Dao động ấy khiến linh khí thiên địa cũng phải sôi trào, các loại dị tượng liên tiếp xuất hiện. 

 

Từng tia sét chói lóa không ngừng xuất hiện kèm theo mây đen dày đặc, bầu không khí đè nén đến cực điểm. 

 

Chưa thật sự ra tay, chỉ riêng màn đối đầu này thôi đã vô cùng đáng sợ. 

 

“Đúng là đám người không biết thua là gì...” 

 

Diệp Tử Lăng khẽ nói, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, tay siết chặt thánh kiếm Bạch Long. 

 

Mười tám năm trước, sự thê thảm của Kiếm Tông còn hơn chứ không kém so với bây giờ. 

 

Điều quan trọng nhất là năm đó cha của nàng ấy bị vây khốn, mới dẫn đến việc Kiếm Tông bị bao vây mà chết, còn lần này, Lâm Nhất đường đường chính chính, một mình một kiếm giết sạch đối phương. 

 

Hai việc này căn bản không thể đặt lên cùng bàn cân, Lâm Nhất hoàn toàn không có bất kỳ sai lầm nào. 

 

Huyền Thiên Tông tức giận như vậy, chỉ đơn giản là vì không chịu nổi thất bại thôi! 

 

Sắc mặt Lâm Nhất bình tĩnh, từ sớm đã đoán được người của Huyền Thiên Tông sẽ không chịu nổi thua thiệt, chỉ không ngờ không hề che giấu chút nào. 

 

Ngay trước mặt bao nhiêu thế lực, đến diễn cũng không muốn diễn, chỉ muốn ép hắn phải bước ra chịu chết. 

 

“Thần Lôi, tránh ra cho ta! Huyền Thiên Tông ta đến vì Lâm Nhất, nếu Kiếm Tông các ngươi không muốn bị diệt môn, thì mau giao tên súc sinh đó ra đây cho ta!” Đại trưởng lão Huyền Thiên Tông lạnh lùng nói. 

 

Ông ta nói vô cùng ngông cuồng, ngay cả chuyện muốn diệt môn Kiếm Tông cũng dám nói ra. 

 

Người ngoài nghe thấy vậy đều hơi nhíu mày, dù thế nào đi nữa Huyền Thiên Tông các ngươi chỉ là kẻ đến sau, còn Kiếm Tông người ta là bá chủ lâu đời. 

 

Nói về căn cơ, năm xưa chính là đệ nhất Kiếm Tông ở Đông Hoang, là thánh địa thật sự! 

 

Huyền Thiên Tông nói như kiểu phú hộ mới nổi, nghe thôi cũng thấy buồn nôn. 

 

Nếu không phải Thiên Huyền Tử xuất hiện, đúng lúc Dao Quang đã già, thì e rằng đám người Huyền Thiên Tông này đến cả đánh rắm trước mặt Kiếm Tông cũng không dám. 

 

Người ngoài chỉ mới hơi cau mày, còn Kiếm Tông thì lập tức nổi giận. 

 

“Cút!” 

 

Sắc mặt Thần Lôi trầm xuống, lập tức mắng. 

 

“Muốn diệt Kiếm Tông ta? Hừ, nếu Huyền Thiên Tông các ngươi có gan đó thì cứ thử xem!! Kiếm Tông ta sẵn sàng theo đến cùng!” Mục Xuyên lạnh lùng nói. 

 

Thần Lôi ngẩng đầu nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Chiến trường Hoang Cổ không có quy tắc, sống chết tùy mệnh, các tông môn không được truy cứu. Bây giờ ngươi quay về, ta xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra!” 

 

“Hừ!” 

 

Đại trưởng lão Huyền Thiên Tông nheo mắt, lạnh lùng nói: “Quy tắc là do người đặt ra, hắn giết toàn bộ đệ tử Huyền Thiên Tông ta, thì phải đền mạng! Ít nhất cũng phải bị giam trong Huyền Thiên Tông một trăm năm, hôm nay không đến lượt ngươi từ chối!” 

 

Thật ra sau khi biết kết quả, mấy vị trưởng lão Huyền Thiên Tông đã nhanh chóng quyết định. 

 

Không thể để Lâm Nhất sống! 

 

Dù không chết, cũng phải bị giam giữ vĩnh viễn trong Huyền Thiên Tông, tuyệt đối không được thả ra, người này trưởng thành quá nhanh! 

 

Nhanh đến mức khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, nếu hắn không chết, sớm muộn gì Huyền Thiên Tông cũng bị hắn hủy diệt. 

eyJpdiI6Imdwc2dhTURPaVZmeVFmZ0paaTJhOUE9PSIsInZhbHVlIjoiN0ZEcWlpaVBFcll6QnV6Q2dHc0hMV1QydnkyMm1kbFAxMW1FVUVDM0d4U3A0dXhxcnczN3RLdUhMVEw1Z0cwMCIsIm1hYyI6ImYyMzM3YjBhMDRlNGY0MWQ4MDk3YTYzN2EzMWM0NGNmZDcxODgzZmNjNGY4NTUzMmE0N2MzNWVmZjQ5ZDViNTMifQ==
eyJpdiI6Im9ZQ1BmVFB4VzRoU3A4a0RBWGM2d0E9PSIsInZhbHVlIjoiQVVhZ0hEblc4WmQ2Z3ZoektUVURiblFSemlkSkVtVzRUU2ZcL1RQUW1UVFoyXC9va0ErS2dZb0ZNK2d1QW0zN1B3aUJkd1ZTcEZjekpnVnlLQlwvWHJKK2NtaFhOcm1EenRLSW00NnVNRDY5WVwvUHZTNkdEZmlNUEhSOFdNN1lTTm5wM3JJamRpN0NPWUVoRXRIRDZIUzRwcTZmcmxudU5EU2g0Um0zcWw0UGs5WE1nUDNuUGRGNE0zcnR6R045Z1dKK0F3TWg0VGpoTjliZTMraGNzYnA3bFM2XC9HTldLK2d4TXk4SmI5WXdqMEJhY09lV25cL3pQem9vVGU1cWpFalBwWHJpS3FDNkY5Ulp6VnBHSTJGUVVKc3YyVG5XdEowaVNcL3JwY2s5R0ZmSXBnMU0wQXg4K1wvb2NmRk5aaWJ2WlJzMFVxajd4cEsxUHNGMlhHR0loXC9manZ1QnlvTzBpbUFueExJQkFRZTlxWWZvPSIsIm1hYyI6ImEyZDRhYWI1NDZhNTg3YWUyZTI4YzA0NjNkMTJiOWU2YjM5NjZiY2I3ZWY2NWEyYjNmMDQ0NDg4MjQ5MGZlMzMifQ==

“Ngươi dám!”

Ads
';
Advertisement
x