Thần Lôi vô cùng phẫn nộ, gầm lên, cùng đại trưởng lão Huyền Thiên Tông quyết đấu với nhau. 

 

 

Chẳng bao lâu, trận đại chiến kinh thiên bùng nổ. 

 

Sắc mặt Mục Xuyên lo lắng, không còn tâm tư giao đấu, sau khi đẩy lui một vị trưởng lão cảnh giới Sinh Tử của đối phương thì tìm kiếm vị trí của Lâm Nhất. 

 

Chỉ thấy Lâm Nhất thúc đẩy kiếm ý đến cực hạn, nhưng vẫn không phải là đối thủ, chỉ có thể chật vật né tránh. 

 

“Cút ra!” 

 

Mục Xuyên nổi giận, trong lúc hỗn chiến lao về phía Lâm Nhất. 

 

Vút! 

 

Nhưng vừa định hành động, có bóng người áo xanh đội nón lá đã chặn trước mặt ông ta. 

 

Khóe miệng Mục Xuyên giật nhẹ, nghiến từng chữ: “Gia Cát Thanh Vân!” 

 

Gia Cát Thanh Vân khẽ nhếch mép cười, đột ngột ra tay, ném chiếc nón lá trên đầu như thiên thạch bay thẳng ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, phong thần tuấn lãng. 

 

Vù vù! 

 

Chiếc nón lá còn chưa kịp chạm vào Mục Xuyên, đã bị luồng tử khí vô hình ăn mòn, hóa thành tro bụi rơi lả tả như cát. 

 

“Mục Xuyên, đối thủ của ngươi là ta.” Gia Cát Thanh Vân thản nhiên nói. 

 

Sắc mặt Mục Xuyên u ám, lạnh lùng nói: “Ta nghe nói, hai năm trước ngươi ở đảo Thương Huyền rạng rỡ lắm, một mình áp chế mấy vị trưởng lão chấp kiếm của Kiếm Tông ta!” 

 

“Không nhớ rõ.” 

 

Gia Cát Thanh Vân thản nhiên nói: “Chỉ nhớ một kẻ phế vật tên là Phong Giác, hình như là đệ tử của Dao Quang? Ha ha, đúng là phế thật, nếu ta không kìm lực, suýt chút nữa đánh chết ông ta rồi.” 

 

Tên khốn này! 

 

Mục Xuyên biết đối phương đang cố ý chọc giận mình, nhưng vẫn không kìm được. 

 

Vút! 

 

Hai người loé lên, trong chớp mắt đã lao vào giao đấu. 

 

Ầm ầm! 

 

Hai tông đại chiến, một trăm cao thủ Long Mạch đỉnh phong, hơn mười cường giả cảnh giới Sinh Tử, cảnh tượng hùng vĩ không gì sánh được. 

 

Trong thời đại Thánh Giả không ra tay, Hoang Cổ Vực đã nhiều năm rồi chưa từng có trận chiến ác liệt như vậy. Hơn nữa, hai bên giao chiến đều là bá chủ cũ và mới của Hoang Cổ Vực, một là thánh địa đã suy tàn, một là bá chủ mới nổi. 

 

Dù từ lâu đã đoán được, Kiếm Tông và Huyền Thiên Tông sớm muộn gì cũng sẽ có trận chiến. 

 

Nhưng khi thật sự xảy ra, vẫn khiến người ta trở tay không kịp, càng không ngờ nguyên nhân chỉ vì một kiếm khách cảnh giới Long Mạch. 

 

Trong loạn chiến, phong vân biến ảo, trời đất lu mờ. 

 

Lâm Nhất ở trong đó trông vô cùng bất lợi, nhưng máu trong người hắn sôi trào, đầu óc tỉnh táo chưa từng thấy. 

 

Thật ra Kiếm Tông không chiếm được bao nhiêu ưu thế, đệ tử Kiếm Tông còn chưa thể tham chiến, giao đấu ở cấp độ này, bọn họ tham gia cũng chẳng có tác dụng gì. 

 

Thậm chí cả bản thân Lâm Nhất, nếu không có chỗ dựa khác. 

 

Cũng không thể tham dự vào cuộc chiến cấp độ này, hoàn toàn chỉ là gánh nặng mà thôi. 

 

“Tam sư huynh, nhận kiếm!” 

 

Ánh mắt Lâm Nhất lướt nhanh, thấy tam sư huynh đang giao chiến với Gia Cát Thanh Vân, vội vàng lấy thánh kiếm U Minh từ trong vòng tay trữ vật ra. 

 

Kiếm như ánh sáng, trong chớp mắt đã bay xa mấy nghìn mét. 

 

“Thánh khí chí tôn?” 

 

Mục Xuyên dùng một tay đón lấy bảo kiếm, lập tức cảm nhận được sức mạnh U Minh hùng hậu không thể tưởng tượng nổi trong kiếm, ngập ngừng chút rồi bật cười lớn. 

 

Kiếm tốt! 

 

Kiếm quang quét qua, sức mạnh U Minh cuồn cuộn hóa thành con rồng chết màu đen, lập tức đánh lui Gia Cát Thanh Vân. 

eyJpdiI6IjRvNGlONmhmR2hXaWJaaGpzRTJvb2c9PSIsInZhbHVlIjoidU55bWRsOG5KMkFwajI1SXZvMTRENEtWbG1DZE5TK21IYWtzR0JPTW13RCtjTzlFb2J0cGU3MVpPbExKRVE3UCIsIm1hYyI6ImNjYzg5MWI5NjZhMjA1MmE5NmExOWE2MTVhMjNmOGQ5ZmQ1ZWNiMzVjNWJkYTQwNGFmMzNhMmM4ODg0OWM1ZTgifQ==
eyJpdiI6IkFpUUtSXC9oYlwvSHY5Yk1tTTVzTFJUZz09IiwidmFsdWUiOiJGT1A2TGZKT3ZaR3JsaHkyZjkyU0hHYnpMQkZLNHpcL1owNE8yaHpRWFh5VGVKNVE2SjVtOHBTZXNlTnVYb2ZQOHZmNkFESGhtNWpjcXZGRkNkOHB2SlwvNHByTDVcL3VyRTJSbmhVZVZ4SHMwU1ZLT1FSQWI3OVwvTng2bnAyM05veWE5MldLZ0VTcFRER3kzdVVnWmVDWWtZanQ3cmc4Zm1KUXp2dnN1ZFwvVjNCM2Njd09FYkZpTGhwN29NM0E5QnZSbGh0NmRoN1dPeVpHbXlHcjRYRys3cVE9PSIsIm1hYyI6ImQ4ZDVkMDMwZTQwZWJkMmQ5ZWQxMmZkZGMyYzMxMWI5MDFkZmUzM2M0MGIzZGZkN2UxMjRkZjgwYzkzNzBlZDkifQ==

Ads
';
Advertisement
x