Mọi người kinh hãi, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn, tình huống gì thế này!
Trong thời đại này, trên cơ bản Thánh Quân không xuất hiện, bình thường rất hiếm thấy, cảnh giới Sinh Tử đã là cường giả đứng đầu rồi.
Dù là Hoang Cổ Vực, hay toàn bộ Đông Hoang cũng đều như vậy.
Vậy mà nay xuất hiện bảy vị Thánh Quân, nếu tính cả Thiên Huyền Tử thì tổng cộng là tám vị Thánh Giả.
Các tông môn siêu cấp khác trong Hoang Cổ Vực, cho dù dốc hết toàn bộ át chủ bài, cũng chưa chắc có thể điều động được nhiều Thánh Quân đến thế.
Thế trận này quá kinh khủng!
Da đầu mọi người tê dại, không dám tin, ông ta định làm gì?
Chỉ vì một mình Lâm Nhất sao?
“Trở về!”
Thiên Huyền Tử mặc bộ quần áo trắng buông lơi vạt áo, tay trái ôm con mèo trắng, tay phải nắm chặt chín đạo long hồn, khóe miệng khẽ nhếch, trên đỉnh đầu hiện ra trời sao, sau đó trở tay vung chưởng.
Ầm!
Chín đạo long hồn gào thét lao đi, với khí thế cuồng bạo hơn, lao thẳng về phía đám người Thần Lôi.
Rắc rắc rắc rắc!
Nơi long hồn đi qua, hư không liên tục bị xé rách, cuồng phong và sấm sét điên cuồng tích tụ, dị tượng đó kinh khủng đến mức cực kỳ đáng sợ.
“Không ổn!”
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng.
Hắn rất rõ uy lực của những đạo long hồn này, tuy rằng trong tay hắn không thể so với đại ca Giang Linh, nhưng khi va vào mấy vị trưởng lão của Kiếm Tông thì chắc chắn sẽ chết hoặc bị thương, tổn thất nặng nề.
“Quay về!”
Lâm Nhất đứng dậy lần nữa, thúc giục chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt, muốn triệu hồi những đạo long hồn này trở về.
“Ta đã nói rồi, trẻ con thì đừng chơi thánh khí chí tôn!”
Thiên Huyền Tử khẽ mỉm cười, từ xa liếc nhìn Lâm Nhất.
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, cảm nhận được sức mạnh khổng lồ đang muốn cướp lấy chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt trong tay hắn.
Hắn vẫn bình tĩnh đối mặt, thúc giục Thương Long Thánh Thiên Quyết, bụp!
Sức mạnh cổ xưa trong chiếc ô thức tỉnh, lập tức cắt đứt sức mạnh từ xa của Thiên Huyền Tử, sau đó vung tay lên, chín đạo long hồn hóa thành ánh sáng trong chớp mắt quay trở về chiếc ô.
“Hử?”
Trong mắt Thiên Huyền Tử lóe lên tia khác lạ, lộ ra vẻ trầm ngâm, khẽ cười nói: “Thú vị.”
Đám người Thần Lôi thoát khỏi kiếp nạn, đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi thấy thế trận của Huyền Thiên Tông như vậy, sắc mặt ai nấy đều trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
“Nhóc con, đi theo bổn tôn!”
Vẻ mặt Thiên Huyền Tử lười biếng, trên vai trái treo đóa kỳ hoa màu tím, ánh mắt ông ta hoàn toàn không để ý đến đám người Thần Lôi, giơ tay chộp thẳng về phía Lâm Nhất.
Sau đó có bàn tay khổng lồ dài hàng trăm trượng từ xa đè xuống, bàn tay khổng lồ đi đến đâu cũng không gì cản nổi, trong chớp mắt đã hất văng đám người Thần Lôi.
Dưới Thánh Giả, tất cả đều là kiến hôi.
Bất kể những người này không cam lòng, thì trước mặt Thiên Huyền Tử cũng không có bao nhiêu sức chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay khổng lồ kia phong tỏa toàn bộ đường lui của Lâm Nhất, đè xuống từng chút.
Sắc mặt Lâm Nhất trở nên nghiêm trọng, nhìn bàn tay ngưng tụ từ ánh sáng kia, trong lòng trùng xuống.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ có nên tế ra Thương Khung Thánh Y hay không, lập tức thấy luồng kiếm quang từ trên trời rơi xuống. Cùng lúc đó vang lên tiếng quát lớn, âm thanh vang vọng khắp trời đất.
“Thiên Huyền Tử, ngươi tưởng Kiếm Tông vẫn là Kiếm Tông của mười tám năm trước sao?”
Trong tiếng quát cuồng nộ, mặt trời vàng rực hiện ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Kiếm quang ấy trong chớp mắt đã đâm vào bàn tay khổng lồ, giây sau bàn tay đó giống như núi băng xuất hiện từng vết nứt nhỏ, chẳng mấy chốc đã nhanh chóng sụp đổ.
Vút!
Mặt trời vàng tan biến, có bóng người hiện ra trước mắt mọi người, chính là chưởng môn Kiếm Tông - Mộc Huyền Không.
Giấu kiếm ba trăm năm, thánh huyết lau thanh kiếm sắc!
Mộc Huyền Không từng ra tay chém chết gia chủ thế gia Thần U, thực lực của ông ấy sớm đã được mọi người công nhận. Ông ấy đã đạt đến cảnh giới Thánh Tôn, có thể đối đầu với Thiên Huyền Tử.
Vút vút vút!
Ngay sau đó ánh sáng lóe lên, tiếp tục có vài bóng người lần lượt xuất hiện, chính là sáu vị Thánh Quân của Kiếm Tông đã đến đủ.
Ngoại trừ Dao Quang, tất cả Thánh Quân của Kiếm Tông đều đã có mặt.
“Chưởng môn!”
Lâm Nhất nhìn Mộc Huyền Không đang đáp xuống bên cạnh mình, vội vàng đứng dậy.
Mộc Huyền Không đè hắn ngồi xuống, mỉm cười nói: “Chữa thương trước đi, hôm nay dù ai đến cũng không được đưa ngươi đi, ta đã nói rồi, chỉ cần Kiếm Tông còn tồn tại một ngày, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi!”
Thiên Huyền Tử nheo mắt nhìn Mộc Huyền Không, cười nói: “Ngươi muốn cản ta?”
Rõ ràng ông ta đang cười, nhưng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, nổi da gà, rùng mình sợ hãi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất